Quan
Niệm Về Sống - Chết

Hầu
hết mọi hệ thống tư tưởng, chính trị và triết học chỉ giải quyết vấn đề con
người khi sống. Như Khổng Tử nói: “Sống còn chưa biết, làm thế nào biết được
chết?”. Từ quan niệm này nên người ta thường cho rằng quan tâm đến những vấn đề
liên quan đến con người khi còn sống thì quan trọng và thực tiễn hơn là quan tâm
đến những vấn đề về con người sau khi chết.
Tuy
nhiên, cách trả lời này đã né tránh câu hỏi làm nhiều người thắc mắc là: “Sự
thật về cái chết và điều gì sẽ xảy ra sau khi chết?” Thực ra, nếu chúng ta hiểu
được những gì xảy ra sau khi chết thì thái độ của chúng ta đối với cuộc sống sẽ
có rất nhiều thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Cần
lưu ý là Khổng Tử không nói rằng chết là tận diệt, là hết; ông cũng không nói
rằng không có một đời sống tương lai sau khi chết. Đơn giản ông chỉ muốn nói:
sống làm một con người có khuôn phép, có đạo đức thì quan trọng hơn đặt câu hỏi
về bản chất của đời sống sau khi chết.
Tuy
thế, hầu hết các tôn giáo đều có lời dạy về cuộc sống sau khi chết. Có hai học
thuyết đề cập đến cái chết có ảnh hưởng trong số các tôn giáo trên thế giới: một
là học thuyết một đời sống và học thuyết khác là học thuyết nhiều đời sống.
Học
thuyết về nhiều đời sống cho rằng, sự sinh ra và chết đi của một chúng sinh chỉ
là một khoen trong chuỗi mắt xích vô số kiếp sống của chúng sinh đó. Trong nhiều
kiếp sống khác nhau, chúng sanh đã đi lang thang trong sáu cảnh giới hiện hữu:
cõi trời, cõi người, cõi a-tu-la, cõi ngạ qủy, cõi súc sinh và cõi địa ngục. Sau
khi chết, con người sẽ tái sinh vào một trong các cảnh giới này. Người ấy có thể
tái sanh trở lại làm người, nhưng cũng có thể làm một vị thiên, súc sanh,
a-tu-la hay một chúng sanh trong cõi địa ngục. Sự thay đổi hình thức đời sống
hay sự hiện hữu tiếp diễn không hạn định mãi đến khi nào chuỗi mắt xích này bị
phá bỏ. Điều này mỗi khi xảy ra thì khái niệm sanh tử không còn ý nghĩa đối với
người đó nữa.
Ấn Độ
giáo và Phật giáo thừa nhận học thuyết nhiều đời sống này, nhưng có một sự khác
biệt tương đối lớn trong quan điểm của họ về sự phá vỡ chuỗi mắt xích. Ấn Độ
giáo giữ vững niềm tin rằng vấn đề sanh tử trở nên vô nghĩa khi con người thể
nhập với Brahman - Phạm Thiên Toàn Năng. Phật giáo cho rằng con người giải thoát
khỏi vòng luân hồi sanh tử khi đạt được giác ngộ.
Để
hiểu được quan niệm của Phật giáo, trước hết chúng ta phải hiểu rằng Phật giáo
giải thích vấn đề này ở hai tầm mức. Thứ nhất là tầm mức giác ngộ, đó là lúc mà
chân lý tối hậu được chứng nghiệm. Và thứ hai là tầm mức thế tục, tức là ở tầm
mức hiểu biết thông thường.
Ở tầm
mức giác ngộ, khái niệm về sống và chết không còn được bàn đến nữa. Tôi sẽ giải
thích điều này sau. Tuy nhiên, ở tầm mức thế tục, Phật giáo tin vào học thuyết
nhiều đời sống và thừa nhận dòng tâm thức của một chúng sanh. Trong trường hợp
này, dòng tâm thức có thể tạm so sánh với Linh hồn trong Thiên Chúa giáo và Tự
ngã trong Ấn Độ giáo. Trong Phật giáo, tâm thức của một chúng sanh được miêu tả
như một dòng suối, trong đó, một khoảnh khắc sau được tạo ra bởi một khoảnh khắc
trước. Xin đưa ra thí dụ về xâu chuỗi hạt. Sự di chuyển mỗi hạt chuỗi quyết định
sự di chuyển của hạt chuỗi kế tiếp. Tuy nhiên điều quan trọng là những hạt chuỗi
này được liên kết lại với nhau bằng một sợi dây; không có một thực thể vĩnh cữu
vượt ra khỏi con đường nhân quả.
Như
vậy trong Phật giáo, sự tiếp nối của sinh mạng không có nghĩa là thân thể vật lý
được chuyển tiếp vào đời sống kế tiếp, hay mọi thứ chứa trong bộ não của con
người (nó cũng là một phần của thân thể vật lý) sẽ chuyển sang đời sống kế tiếp.
Sự thật, thân thể vật lý thay đổi trong từng sát na. Cái được chuyển tiếp vào
đời sống kế tiếp hay những đời sống tương lai, và cấu thành sự miên tục của sinh
mạng là sức mạnh ảnh hưởng của những hành vi con người trong đời sống hiện tại
này và trong nhiều đời sống trước. Cả Phật giáo và Ấn Độ giáo gọi điều này là
nghiệp.
Để
trả lời cho câu hỏi đầu tiên tôi xin được hỏi: Bạn có tin rằng mắt của bạn có
thể nhìn thấy được thiên giới hay địa ngục không? Nếu một người nào đó chỉ cho
bạn thiên giới hay địa ngục, bạn sẽ không nói rằng đó chỉ là một ảo tưởng, và do
đó không tin nó chứ? Nếu bạn đã nghiên cứu về dòng điện từ, bạn có thể đồng ý
với tôi rằng mắt con người của chúng ta chỉ có thể nhìn thấy được một phần rất
nhỏ của vũ trụ, và có rất nhiều thứ mà mắt thường của chúng ta không thể nhìn
thấy được. Một vài trăm năm trước đây không có người nào có thể nhìn thấy tổng
thể cấu trúc bộ xương của một người đang sống, nhưng bây giờ chúng ta có thể
nhìn thấy thông qua dụng cụ rọi X-quang. Chúng ta đang tiến bộ nhanh chóng vào
thế giới siêu vi cũng như lĩnh vực không gian. Ai biết, có thể trong nhiều năm
sau, một thiết bị khám phá mới sẽ được phát minh, và phương tiện đó sẽ giúp con
người nhìn thấy một độ sóng dài khác từ sóng ánh sáng mà hiện giờ chưa nhìn thấy
được. Lúc đó con người có thể khám phá ra rằng, cái được gọi là địa ngục thì ở
ngay trên trái đất này; hay những thiết bị về không gian sẽ gửi trở lại một vài
bức ảnh về không gian mà những bức ảnh đó chụp lại một trong những cõi trời hay
những thế giới mà Phật giáo đã thừa nhận.
Còn
để chứng minh rằng con người đã tồn tại trước đó và vẫn tiếp diễn sau khi chết
thì có một số tài liệu đã đề cập đến. Những tài liệu này ghi lại rằng, có những
người bình thường đã nhớ lại được những đời sống quá khứ của họ, hoặc cụ thể như
các vị Lạt Ma Tây Tạng, họ có thể tiên đoán nơi mà họ sẽ tái sanh trở
lại.
Nhưng
ở đây tôi muốn sử dụng một phương pháp khác để chứng minh điều này. Có một vài
hiện tượng trong vũ trụ mà chúng ta có thể dùng để giải thích khái niệm về Sanh
và Tử, và điều này có thể đưa ra một vài đầu mối để trả lời cho câu hỏi đầy bí
ẩn mà các bạn muốn hỏi ở trên. Lý do đơn giản đã thuyết phục tôi rằng giải pháp
này có giá trị là vì con người chúng ta không khác hơn một sản phẩm của tự nhiên
và hoàn toàn bị chi phối bởi những định luật tự nhiên như trọng lực. Do đó,
những định luật biểu thị đặc tính của những hiện tượng tự nhiên khác có thể áp
dụng thích hợp đối với con người. Khi tôi nghiên cứu câu hỏi này, thú vị thay,
tôi đã tìm ra một vài hiên tượng trong vũ trụ có sự tương ứng thích hợp đối với
học thuyết nhiều đời sống. Hiện tượng đơn giản nhất và dễ dàng nhất để chúng ta
lãnh hội là sự đa dạng của H2O.
Chúng
ta đều biết H2O phải không? Vâng, H2O là công thức hoá học của nước. Nghĩa là cứ
hai phân tử Hydro thì có một phân tử Oxy. Công thức H2O không thay đổi dù khi
nước bốc hơi tại điểm sôi hay đóng thành băng tại điểm đông đặc. H2O không sai
khác khi nó ở dạng hình thể kết tinh trắng, đẹp mà người ta thường gọi là tuyết;
hay trong trường hợp chất lỏng, giăng mắc trong không trung và người ta thường
gọi là sương.
Đến
đây một ý tưởng rất thú vị sinh khởi. Nước biến mất khi nó biến đổi thành hơi
nước hay đông thành đá. Bạn sẽ không nói rằng vào lúc đó, nước chết đi và hơi
nước hay đá được sanh ra phải không? Hay khi tuyết tan và trở thành nước, vào
lúc đó bạn sẽ không nói rằng tuyết bị chết và nước được sanh ra phải không? Điều
này sẽ đúng khi nước đơn giản được xem là nước. Tuy nhiên, nếu nước không những
được nhận diện là nước mà còn là H2O thì khi đó khái niệm về sinh ra và chết đi
không còn là vấn đề nữa. H2O vẫn không thay đổi khi hình thức của nó chuyển từ
nước sang hơi nước hay băng và ngược lại. H2O thật sự không bị trải qua “sống và
chết” mặc dầu hình dáng và các đặc tính vất lý của nó có thể biến đổi thành
những tên gọi khác nhau. H2O cũng sẽ không bị chết và tái sinh trong tương lai
cho dù hình thái và các đặc tính vật lý của nó sẽ thay đổi rất nhiều lần, mãi
đến cuối cùng H2O bị phân chia thành Hydro và Oxy.
Từ
phép suy loại này chúng ta có thể thấy rằng học thuyết về nhiều đời sống như Ấn
Độ giáo và Phật giáo đã đưa ra thì chí lý và gần với sự thật hơn những học
thuyết khác. Do đó, tôi suy ra những kết luận sau đây:
1- Trong vũ trụ cũng có một
thực thể tương tự như H2O. Thực thể đó, tôi tạm thời gọi là “X”. Từ X này, biểu
hiện ra những hình thức khác nhau của một chúng sanh, tức là: chư thiên, loài
người, A-tu-la, ngạ quỷ, súc sanh và chúng sanh ở địa ngục. Trong Thiên Chúa
giáo và Ấn Độ giáo, X được gọi là linh hồn.
2- Sáu hình thức hiện hữu
luôn chuyển đổi vị trí. Như một con người có thể tái sanh làm một vị thiên,
A-tu-la, súc sanh, ngạ quỷ hay chúng sanh ở địa ngục. Cũng như vậy một chúng
sanh ở địa ngục cũng có thể tái sanh ở những hình thức khác nhau bao gồm cả loài
người.
3- Theo Phật giáo, một
người không thể sống trên thiên giới mãi mãi hay đọa vào trong địa ngục vĩnh
hằng. Cuộc sống luôn tiếp diễn, hình thức của nó thay đổi liên tục. Hiện tượng
trôi chảy liên tục của chết đi và tái sanh trở lại trong sáu cảnh giới này được
gọi là luân hồi tái sanh.
4- Khái niệm về sanh và
chết chỉ có nghĩa khi nào con người được đề cập đến như một đối tượng cụ thể.
Nếu vấn đề được chuyển đổi trở lại chính bản chất nguyên thủy của đối tượng đó
thì khái niệm về sống và chết không còn tác dụng. Nước và H2O là một ví dụ: nước
là một đối tượng được xác định cụ thể, nó có thể thay hình đổi dạng, nhưng H2O
thì bản chất nó luôn luôn như vậy dù khi nó ở dạng nước, tuyết, hay
sương.
5. Đây là điều quan trọng:
nếu một người còn chấp chặt mình là một con người có tự ngã thì người ấy còn
phải trải qua sống và chết. Cũng như thế áp dụng đối với nước: nếu nước được
nhận diện như là nước thì chúng ta thấy nó có sinh ra và mất đi khi nó thay đổi
hình dạng. Nhưng nếu một người nhận mình như là X, thì không có sự chết đi, dù
khi hình dạng của X biểu hiện dưới hình thức một con người bị hủy diệt. Như vậy
ta thấy, chỉ có một sự thay đổi liên tục về hình thức, trong khi X vẫn không
thay đổi. Thêm nữa, áp dụng tương như vậy, nếu nước được xem như là H2O thì nước
không có sinh ra mất đi. Do đó, nếu chúng ta khát khao chấm dứt sanh tử luân
hồi, điều đầu tiên chúng ta nên làm là xa rời việc chấp thủ tự
ngã.
Đáng
tiếc thay, điều này hoàn toàn đi ngược lại bản năng dục vọng của chúng ta. Chúng
ta xưa này luôn chấp thủ rằng chúng ta là những con người thực hữu, và đó là lý
do tại sao chúng ta trầm luân trong luân hồi. Như thế mục đích cốt tủy của lời
dạy đức Phật là giúp chúng sanh tự giải thoát ra khỏi luân hồi. Do đó, cốt tủy
của Phật giáo là dạy con người nên xem mình như X. Tuy nhiên, điều quan trọng
cần lưu ý là Phật giáo không dạy chúng ta xem X như là linh hồn. Linh hồn không
phải là thực thể tối hậu; nó vẫn bị chết đi, giống như H2O bị phân thành Hydro
và Oxy. Phật giáo dạy chúng ta xem bản thân mình như X khi được giải thích ở tầm
mức giác ngộ. Ở tầm mức giác ngộ, chúng ta biết rằng X là điều không thể lãnh
hội được bằng giác quan con người, mà nó chỉ có thể được thực chứng và được thừa
nhận bằng tuệ giác. Nhưng nếu vấn đề là như vậy thì làm sao chúng ta có thể hiểu
và giải thích nó đây? May mắn thay, bằng khoa học hiện đại, tôi đã tìm ra một
điều mà nó có thể giúp chúng ta rất nhiều nhằm hiểu được việc giải thích về X ở
cấp độ giác ngộ. Đó là năng lượng.
Trong
khoa học hiện đại mà chúng ta học thì vạn vật ở trong vũ trụ đều là hình thức
của năng lượng. Điện, hơi nóng, ánh sáng, lửa, âm thanh, phản ứng hóa học, vật
chất.., tất cả đều là những biểu hiện khác nhau của năng lượng. Chúng ta không
thể nhìn thấy, nghe, ngửi, nếm, hay xúc chạm năng lượng, nhưng khắp nơi trong vũ
trụ những hình thức của nó thì vô số lượng, có thể nhìn thấy, nghe thấy, ngửi
được, nếm được, xúc chạm hay nói cách khác là nó được khám phá bằng các giác
quan của con người. Do đó, năng lượng được xem như cái cốt lõi của vạn
vật.
Tuy
nhiên, cần ghi nhớ rằng, năng lượng cũng chỉ là một danh xưng do con người đặt
ra. Sự thực, định nghĩa về năng lượng đã được thay đổi từ khi từ này lần đầu
tiên được sử dụng. Như vậy, xin đừng chấp chặt cứng nhắc định nghĩa của từ điển
về từ ngữ. Tôi có thể lý giải từ này khác hơn những nhà khoa học đã thực hiện.
Từ năng lượng, như tôi dùng nó ở đây, được đặt cho một vật nào đó trong vũ trụ
mà nó bao hàm toàn thể vạn vật, và không thể nhìn thấy, nghe, ngửi, nếm, hay xúc
chạm bằng các quan năng của con người, nhưng bản thân nó có thể biểu lộ trong
trong rất nhiều hình thức khác nhau mà chúng ta có thể khám phá được bằng các
giác quan. Bởi vì nó bao hàm trọn vẹn toàn thể vạn vật, nó không thể bị tăng lên
hay giảm xuống; nó không có sự chuyển động. Tóm lại: năng lượng là vũ trụ và vũ
trụ là năng lượng.
Nếu
bạn có thể lãnh hội được những gì tôi vừa trình bày ở trên về năng lượng thì bạn
sẽ không gặp mấy khó khăn trong việc hiểu X như đã được giải thích theo Phật
giáo ở tầm mức giác ngộ. Theo Phật giáo, dựa vào giác ngộ, con người có thể nhận
chân được X của họ, và chính X đó, bao hàm hết thảy vạn vật; X đó là vạn vật và
vạn vật là X; X không bị tăng hay giảm; X đó như như bất động, và X đó không ô
nhiễm cũng không thanh tịnh.
Bởi
vì quá khó khăn để giải thích X và lĩnh hội được X, cho nên hơn 2.500năm qua,
những nhà Phật học đã đặt cho nó nhiều tên gọi khác nhau trong nỗ lực làm sáng
tỏ khái niệm. Thuật ngữ đơn giản nhất, theo ý tôi là “Bản Thể”. Chữ “thể” có
nghĩa rằng tất cả thế giới hiện tượng đều phát xuất từ đó, thay vì hiện hữu
riêng lẻ. Khác với quan niệm về linh hồn, bản thể không hàm ý sự riêng biệt của
một cá thể. Không thể có những bản thể khác nhau: X này là của tôi, là của anh,
là của mọi người, và của vạn vật. Do vậy, có thể nào X lại bị chết? Làm thế nào
có thể áp dụng khái niệm về sống và chết đối với X? Cho nên, bản thể này là điều
chúng ta cần nhận biết.
Chúng
ta chỉ biết được điều này rõ ràng khi chúng ta giác ngộ và thể tánh của chúng ta
được hiển lộ; còn nếu chúng vẫn còn trầm luân trong sinh tử luân hồi thì khó
lãnh hội được. Do đó, Phật giáo là một bài học mà chúng ta nên nghiên cứu một
cách nghiêm túc, bởi vì nó cung cấp cho chúng ta nhưng phương pháp nhận chân và
thừa nhận bản thể của chúng ta. Bằng cách này chúng ta có thể giải thoát chính
mình ra khỏi sự sống chết vô cùng tận, là nguồn gốc của tất cả mọi khổ
đau.
Tuy
nhiên, tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng, trong đời sống hàng ngày của chúng ta, học
thuyết về nhiều kiếp sống thậm chí còn quan trọng hơn cả tuệ quán về X, bởi vì
tất cả chúng ta đều chưa giác ngộ và vẫn còn bị luân hồi. Sẽ hết sức sai lầm khi
thờ ơ với học thuyết nhiều đời sống và nghĩ đơn giản: “Tôi là vạn vật và vì thế
không có sự chết đi”, cho nên khi cái chết đến, chúng ta vẫn còn sợ
hãi.
Để
kết luận buổi nói chuyện hôm nay, tôi xin trình bày một vài quan điểm của tôi về
hai hiện tượng xã hội quan trọng trong đời sống hàng ngày của chúng
ta:
1. Giết người không có
nghĩa là sự loại trừ một đối thủ và giành lấy được chiến thắng như con người
thường nghĩ. Bởi vì chỉ có hình thức con người vật lý bị hủy hoại, nên nạn nhân
vẫn còn hiện hữu. Do vậy đó không phải là một sự chiến thắng, và điều đó có thể
là đầu mối của những vấn đề bất an.
Như
tôi đã nói ngay lúc bắt đầu buổi nói chuyện này, thái độ sống có thể thay đổi
rất nhiều nếu chúng ta biết được những gì xảy ra sau cái được gọi là chết. Những
khoa học gia, những chính trị gia và triết gia nào mà làm ngơ với vấn đề quan
trọng này thì có thể đang dấn thân vào sự sai lầm nghiêm trọng vì sự thiển cận
của mình. Bởi vậy, chúng ta cần phải thận trọng và cân nhắc khi đánh giá một vấn
đề./.
=============================
CÁC AUDIO LIÊN QUAN
===========
Book-Review "TỬ THƯ TÂY TẠNG"
Nguyên Phong
BÊN KIA CỬA TỬ
Nguyên tác:
Giám mục Charles Leadbeater - Việt dịch: Nguyên
Phong
TÂY TẠNG HUYỀN BÍ
(nguyên tác Anh
ngữ: THE THIRD EYE)
Nguyên tác:
Lama Lobsang Rampa - Bản phóng tác: Nguyên Phong
Giọng đọc:
Tâm Từ & Nhóm Sen
Thanh Đọc Kinh Truyện
HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).TAM THANH.( MHDT ).11/5/2012.


No comments:
Post a Comment