Những cái nhìn khác nhau về Phật Giáo
Xã
hội đang đứng trước nhiều tệ nạn, Phật pháp thì suy vi. Khắp nơi nổi
lên nhiều tà thuyết, dị đoan. Cho nên, việc hoằng dương chánh pháp, cứu
vãn tình thế xã hội, là trách nhiệm của mỗi người Phật tử, mà đặc biệt
là những người xuất gia.
Trước đây vào thời niên thiếu, Tôi chưa từng tín ngưỡng bất kỳ một
tôn giáo nào. Tôi đang đứng giữa ngã tư đường, không Phật cũng không
Đạo. Thỉnh thoảng, có vài vị nhân sĩ đạo Gia tô níu kéo tôi vào Đạo,
nhưng vì những lý luận trong cuốn Cựu ước cũng như Tân ước không thể nào
làm cho tôi tin và tiếp nhận được, cho nên tôi không theo. Nơi tôi sống
lại không có chùa chiền. không gần gũi được với những bậc Thiện Tri
Thức, vì vậy đối với Phật giáo,
tôi cũng chẳng biết tí gì. Nhưng cách đây hai năm, vô tình tôi đọc được
cuốn sách do Lương Nhậm Công viết có tựa đề “Cương yếu giáo lý Phật Đà
thời nguyên thủy và hiện đại”, khiến cho tôi có hứng thú nghiên cứu kinh điển Phật giáo. Từ đó, tôi phát sinh chánh tín, Quy y Tam Bảo và trở thành một Phật tử tại gia.
Sau khi quy y Tam Bảo, vì muốn tìm cầu tri thức, tôi đã nổ lực nghiên cứu
kinh điển. Kinh Phật mênh mông như biển cả, tôi hết ngày đến đêm lần
mò, khám phá, tìm kiếm. Một thời gian sau, tuy không lâu lắm, và những
gì tôi học được cũng rất giới hạn, nhưng chỉ cần nếm một giọt cũng biết
được hương vị của đại dương. Trong qúa trình nghiên cứu, tôi cảm thấy
Phật Pháp thật cao thâm, viên dung, bác đại tinh tế. Phật pháp đã phá
trừ những mê muội của tôi và cho tôi trí tuệ. Từ đó, tôi càng tinh tấn
hơn, không dám lười biếng. Tôi đã bỏ đi lòng tự kỷ, và đem những chỗ hay
trong Phật Pháp mà tôi biết được giới thiệu cho bạn bè, người thân, hy vọng rằng họ cũng có thể phát khởi được chánh tín, quy y cửa Phật.
Có một điều, bản thân tôi luôn cảm thấy mình từ mê vào ngộ, được đi trên con đường chân chính. Nhưng trong mắt bạn bè, tôi là người từ ngộ vào mê, tức tin theo Phật là sai lầm, là đi vào con đường tiêu cực, bi quan yếm thế. Về điểm này, tôi không muốn biện bạch. Số là, trong xã hội ngày nay, có mấy ai không vì bản thân mình. Tôi thấy mình tin Phật là đúng, mà người khác chê cười tôi tin Phật cũng là đúng. Đã vậy, có thể nói là người mê tự mê, kẻ ngộ tự ngộ, hà tất biện bạch làm gì.
Ở một phương diện khác, khi tôi chưa Quy Y Tam Bảo, tôi không có tín ngưỡng bất kỳ tôn giáo nào, cũng không quan tâm đến tín ngưỡng tôn giáo của người khác, đồng thời cũng rất ít khi thảo luận về vấn đề này. Sau khi Quy y Tam Bảo, nhân vì thấy sự lợi ich của Phật Pháp, tôi mới đem giới thiệu cho người khác. Tôi thường cùng với các bạn đồng tu tham gia hoằng dương Phật Pháp, đem Phật Pháp tới mọi người. Hy vọng có thể làm cho mọi người phát khởi niềm tin.
Nhờ cơ duyên này tôi mới phát hiện ra rằng, trong xã hội hiện nay, còn rất nhiều người kỳ thị Phật giáo, rất nhiều người hiểu sai về Phật giáo, rất nhiều người còn xa lạ với Phật giáo, và ngay cả những người mệnh danh là Phật tử cũng không hiểu gì về Phật giáo bao nhiêu. Cho nên, phần nhiều giới nhân sĩ trí thức mới dùng những từ lạc hậu, mê tín, tiêu cực, yếm thế… chụp lên đầu Phật giáo. Trong khi đó, Phật giáo là một tôn giáo lấy từ bi làm gốc, lấy nhẫn nhục làm hạnh, nên, dù người ta nói gì thì nói, người Phật tử không hề biện bác, cũng không giải thích. Đó cũng là một nguyên nhân khiến cho xã hội ngày càng nhận thức sai lầm về Phật giáo.
Trong qúa trình đi đây đi đó làm Phật sự, tôi nhận thấy, mọi tầng lớp trong xã hội, hoặc vô tình, hoặc cố ý, nhận thức sai lầm về Phật giáo, có mấy loại sau đây :
1. Những người kỳ thị Phật giáo : hạng người này, có hai. Một là kỳ thị một cách có ý thức. Hai là a dua theo một cách mù quáng. Loại thứ nhất là trong não bộ đã có sẵn thành kiến, cố ý nói xấu. Loại thứ hai là nghe người ta nói sao mình nói lại vậy, kiểu a dua, phụ họa. Hạng người thứ nhất phần lớn là những người truyền giáo ngoại đạo, vì lợi ích tôn giáo mình, bất chấp thủ đoạn đổi trắng thay đen, luôn cho Phật giáo là lạc hậu, mê tín, tiêu cực, yếm thế… tôn vinh tôn giáo mình là tiến bộ, khoa học. Hạng người thứ hai là tín đồ của hạng thứ nhất, luôn cảm thấy rằng : “trăng ở xứ người sáng và tròn hơn trăng ở xứ mình”, cho nên hễ ông thầy xứ nọ đã nói Phật giáo là lạc hậu, mê tín thì liền hùa theo đồng tình mà cho rằng Phật giáo lạc hậu, mê tín. Nhưng nếu bạn hỏi họ vì sao nói Phật giáo lạc hậu ? thế nào là mê tín ? thì họ không biết trả lời thế nào, dù chỉ một câu. Bởi vì họ vốn không biết một chút gì về Phật giáo hết. Có một vị bác sĩ danh tiếng hỏi tôi ; “Tại sao anh lại tin Phật giáo, và còn đốt hương tụng kinh nữa ?” Không cần phải nói, ông này là một nhân sĩ trí thức Gia tô, ông thấy tôi là người được tiếp nhận một nền giáo dục tân tiến, mà không tin đạo Gia tô, nên lấy làm tiếc. Tôi trả lời : “Tin Phật có gì không tốt ?”. Ông ta nói : “Do xu thế tiến hóa của nhân loại, tôn giáo phải từ đa thần trở về nhất thần”. Tôi giải thích : “Thần là thần, Phật là Phật, căn bản không giống nhau. Dù từ đa thần trở về nhất thần đi nữa, thì chung quy đó cũng chỉ là những tôn giáo có tín ngưỡng nhờ tha lực. Trong khi đó, Phật giáo dạy con người phải nương vào tự lực, tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, người nào cũng có thể tu tập thành Phật”. Dù nói lý lẽ phải trái, ông bác sĩ cũng không thể nào tiếp thu được. Tôi nghĩ, hoằng pháp phải khế cơ, nếu không, nói cũng vô dụng, không được gì.
2. Những người hiểu sai Phật giáo : hạng người này không phản đối, bôi nhọ Phật giáo. Nhưng bởi vì không nhận thức đúng đắn về bản chất của Phật giáo, cho nên cho rằng Phật giáo cũng như những đạo thờ Thần, cúng tế lễ bái… từ đó vướng mắc rất nhiều sai lầm. Hạng người này chiếm một tỷ lệ rất cao. Có người đã lợi dụng thần linh để kiếm tiền, thậm chí lấy những chuyện kiểu như Trương Ngọc Cô hiển linh này nọ… rồi đổ lên đầu Phật giáo. Sự hiểu lầm lệch lạc không hề được giải thích rõ ràng.
Cách đây một năm, có một tờ báo đăng bài có tiêu đề : “Lợn béo ngàn cân, Bồ Tát có phước”. Nội dung bài báo tường thuật ở một làng nọ nhân kỳ lễ vía thần Đại đế, đã giết rất nhiều lợn để tế lễ. Vị ký giả thấy sự cúng tế hậu hỷ như vậy nên mới đặt tiêu đề “Bồ Tát có phước”. Tôi nghĩ vị ký giả đó đã phạm hai sai lầm lớn. Một là, ông ta đã ngộ nhận Đại Đế của đạo thờ Thần linh thành Bồ Tát của Phật giáo. Hai là, ông ta không hiểu rằng tinh thần cơ bản nhất của Phật giáo là coi mọi chúng sanh đều bình đẳng như nhau, tuyệt đối không được sát hại chúng sanh để ăn thịt, Bồ Tát thì chỉ ăn chay. Vì vậy sai một ly đi một dặm, đó là tác hại của nghề làm báo. Kiểu nhận thức về Phật giáo như bài báo nọ đã đăng càng làm cho giới trí thức trong xã hội đánh đồng Phật giáo với đạo thờ Thần là một.
3. Những người chưa biết về Phật giáo : Hạng người này, Phật giáo đối với họ rất xa lạ và chiếm tỷ lệ rất nhiều trong xã hội. Có người vì cơm ăn áo mặc, có người vì sự nghiệp công danh, suốt ngày họ đắm chìm trong năm món dục tài, sắc, danh, thực, thùy, cho nên không còn thời gian biết đến những chuyện khác. Trong đầu óc của những người này, căn bản là không có ấn tượng tôn giáo. Tôi đã từng có dịp nói chuyện với một người bạn là thương nhân về vấn đề tôn giáo và khuyên anh ấy phát khởi niềm tin ở Phật giáo. Anh ta là một người rất bận rộn, vì phải xử lý mọi việc lớn nhỏ trong công ty. Khó khăn lắm anh ta mới có được một chút thời gian chuyện trò với tôi. Tôi chưa nói hết nửa câu, thì anh ta thể hiện ngay rằng, đối với Phật giáo anh không xa lạ gì, anh nói với vẻ tự đắc : “có phải trong Phật giáo có ông Phật tổ Như Lai to thiệt to ở Tây thiên không ?” May mà ông ta đã xem qua bộ phim Tây du ký, bằng không, sợ rằng mấy chữ Như Lai Phật Tổ anh ta cũng không biết.
Trong kinh Phật nói : “Thân người khó được, khó có cơ hội được sinh sống vào trung tâm văn hóa của đất nước, Phật pháp khó được nghe, tín tâm khó phát”. Thật đúng như vậy, Phật giáo lưu truyền ở đất nước ta (Trung Quốc) trên hai ngàn năm. Nền Phật học từ thời Nam Bắc triều, đến đời Tùy, đời Đường trở đi, đã ảnh hưởng rất sâu rộng trong văn hóa, tư tưởng của dân tộc ta. Vậy mà cho đến hôm nay, trong xã hội, phần lớn là những người không hề biết gì về Phật giáo. Thực trạng như vậy, không biết là nên buồn cho Phật pháp, hay buồn cho văn hóa nước nhà ?
4. Những người mượn danh Phật tử : những người này chỉ mặc bên ngoài một chiếc áo Phật giáo, rồi tự xưng là đệ tử của Phật. Họ không đốt hương, niệm Phật, tụng kinh, bái sám. Nhưng mục đích chính là lợi dụng lòng mê tín và thiếu hiểu biết của những người nông dân quê mùa chất phát để kiếm tiền. Trong chùa miếu của họ thì thờ đủ loại, Chân như, Tiên cô, và cả Bồ Tát nữa; phương pháp tu trì của họ là vận khí, niệm chú. Loại này như nhà võ, xem bốn biển một nhà. Nếu như họ không đề hai chữ Phật giáo thì thôi, khổ nỗi họ đã dùng chiêu bài tín đồ Phật giáo để trên môi, như vậy làm sao không khiến cho những người Phật tử chân chánh kêu oan ?
Ngoài ra, còn có một số người khởi xướng cái phong trào gọi là : “ngũ giáo đại đoàn kết”, nhập nhằng cho Đạo, Thích, Nho, Lão, Gia tô là một; rồi thì “Tam giáo quy nhất”, đánh đồng Phật, Nho, Lão với nhau khiến cho giới tín đồ Phật tử chân chánh dở khóc dở cười !
5. Hạng người không phải tín đồ Phật giáo : nhưng muốn tìm hiểu Phật giáo mà không có cơ duyên : hạng người này cũng tương đối đông, phần nhiều là giới trí thức, họ có quan niệm và biết được rằng giáo lý của nhà Phật rất sâu sắc, có ảnh hưởng và quan hệ mật thiết với văn hóa Trung Quốc. Vì vậy, họ rất muốn tìm hiểu một chút về đại ý Phật học, nhưng khổ nổi là không có cơ duyên. Thứ nhất là, rất khó gặp thiện tri thức để học hỏi; Thứ hai là, không tìm được sách để đọc. Họ muốn tìm hiểu Phật giáo, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cho nên, họ không có cơ hội hiểu được Phật giáo, và vì vậy không thể nào phát khởi được niềm tin.
Tôi có một người bạn vừa đi công tác ở Mỹ về. Hôm gặp nhau, chúng tôi có đàm đạo về niềm tin tôn giáo, anh ta cũng cảm nhận được đều vừa nêu trên. Anh tâm sự : Tại nước ngoài, có mấy người bạn phương Tây thường hỏi tôi theo tôn giáo nào, tôi trả lời với họ là tôi theo Phật giáo – vì tổ tiên dòng họ tôi đều tin và tôn kính Bồ-tát Quán Thế âm, thì đương nhiên tôi cũng là tín đồ Phật giáo. Nhưng khi họ hỏi tôi về giáo lý và hình thức tổ chức sinh hoạt của Phật giáo như thế nào, thì tuyệt nhiên tôi chẳng biết trả lời ra sao. Cho nên, sau khi về nước, tôi muốn tìm sách Phật giáo để nghiên cứu. Nhưng hầu như tất cả các hiệu sách đều không có bán loại sách này. Rồi anh ta quay lại hỏi tôi : “Ở bất kỳ nơi nào cũng có thể tìm thấy ấn phẩm và tư liệu tuyên truyền Cơ đốc giáo, tại sao Phật giáo lại không có ?”.
Người bạn tôi có chức vụ quan trọng và thường xuyên đi nước ngoài, tôi tặng anh ta một cuốn sách giáo khoa sơ đẳng Phật học, và mong rằng anh ta có thể đọc được, với niềm hy vọng lần đi công tác nước ngoài kỳ sau, nếu có ai hỏi về vấn đề tôn giáo, anh ta có thể biện tài vô ngại !
Một người bạn khác của tôi làm ở công tác giáo dục, nói chuyện về vấn đề Phật giáo, ông ta phân trần : “trước đây tôi muốn biết tình hình tổ chức và nội dung kinh điển của Phật giáo, cho nên tôi đã từng thỉnh giáo một vị trưởng bối, vị này ăn chay trường và niệm Phật. Nhưng vị ấy không biết nói gì, bèn đưa cho tôi một cuốn Thiền Môn Nhật Tụng và vài cuốn kinh gì đó, tôi xem qua một lần, rồi xem lại nhiều lần, nhưng càng xem càng mịt mờ, càng hồ đồ, và cuối cùng là cái ý niệm tìm hiểu Phật giáo ban đầu của tôi biến tiêu đi mất”.
Nhưng trường hợp tương tự như trên còn nhiều không kể hết. Điều đó khiến cho tôi nghĩ đến hiện nay trong xã hội vẫn còn có quá nhiều người nhận thức sai lầm hoặc còn qúa xa lạ đối với Phật giáo. Làm thế nào để những người này có một nhận thức chính xác và cơ bản về Phật giáo ? Đó là vấn đề mà tất cả chúng ta phải suy nghĩ Phật pháp rất cao thâm, viên dung và tinh tế, giới học giả có duyên nghiên cứu Phật giáo đã công nhận như vậy. Ngay cả giới trí thức không theo Phật giáo cũng thừa nhận rằng lý luận của Phật giáo rất chính xác và vĩ đại. Nhưng, cũng chính vì Phật pháp vi diệu như vậy cho nên khó lãnh hội; vì cao thâm cho nên khó hiểu. Tam Tạng thánh điểm gồm mười hai bộ kinh mênh mông như biển cả. Danh và tướng đã nhiều, mà từ và ý thì càng sâu sắc. Cho nên, đem Phật pháp mà nói cho những người có trình độ quốc học thấp kém và chưa từng tiếp xúc với Phật giáo thì thật khó vô cùng. Cũng giống như đem viên ngọc báu Ma-ni để trước mắt người mù, thì dù viên ngọc sáng đến bao nhiêu, người ấy cũng không cảm nhận được.
Xã hội đang đứng trước nhiều tệ nạn, Phật pháp thì suy vi. Khắp nơi nổi lên nhiều tà thuyết, dị đoan. Cho nên, việc hoằng dương chánh pháp, cứu vãn tình thế xã hội, là trách nhiệm của mỗi người Phật tử, mà đặc biệt là những người xuất gia. Mong rằng chư tôn đức Tăng Ni đẩy mạnh công cuộc hoằng dương Phật Pháp hơn nữa để những trường hợp nhận thức sai lầm và lệch lạc về Phật giáo như trên không còn nữa./.HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).TAM THANH,MHDT.6/4/2012.AUSTRALIA,SYDNEY.
Có một điều, bản thân tôi luôn cảm thấy mình từ mê vào ngộ, được đi trên con đường chân chính. Nhưng trong mắt bạn bè, tôi là người từ ngộ vào mê, tức tin theo Phật là sai lầm, là đi vào con đường tiêu cực, bi quan yếm thế. Về điểm này, tôi không muốn biện bạch. Số là, trong xã hội ngày nay, có mấy ai không vì bản thân mình. Tôi thấy mình tin Phật là đúng, mà người khác chê cười tôi tin Phật cũng là đúng. Đã vậy, có thể nói là người mê tự mê, kẻ ngộ tự ngộ, hà tất biện bạch làm gì.
Ở một phương diện khác, khi tôi chưa Quy Y Tam Bảo, tôi không có tín ngưỡng bất kỳ tôn giáo nào, cũng không quan tâm đến tín ngưỡng tôn giáo của người khác, đồng thời cũng rất ít khi thảo luận về vấn đề này. Sau khi Quy y Tam Bảo, nhân vì thấy sự lợi ich của Phật Pháp, tôi mới đem giới thiệu cho người khác. Tôi thường cùng với các bạn đồng tu tham gia hoằng dương Phật Pháp, đem Phật Pháp tới mọi người. Hy vọng có thể làm cho mọi người phát khởi niềm tin.
Nhờ cơ duyên này tôi mới phát hiện ra rằng, trong xã hội hiện nay, còn rất nhiều người kỳ thị Phật giáo, rất nhiều người hiểu sai về Phật giáo, rất nhiều người còn xa lạ với Phật giáo, và ngay cả những người mệnh danh là Phật tử cũng không hiểu gì về Phật giáo bao nhiêu. Cho nên, phần nhiều giới nhân sĩ trí thức mới dùng những từ lạc hậu, mê tín, tiêu cực, yếm thế… chụp lên đầu Phật giáo. Trong khi đó, Phật giáo là một tôn giáo lấy từ bi làm gốc, lấy nhẫn nhục làm hạnh, nên, dù người ta nói gì thì nói, người Phật tử không hề biện bác, cũng không giải thích. Đó cũng là một nguyên nhân khiến cho xã hội ngày càng nhận thức sai lầm về Phật giáo.
Trong qúa trình đi đây đi đó làm Phật sự, tôi nhận thấy, mọi tầng lớp trong xã hội, hoặc vô tình, hoặc cố ý, nhận thức sai lầm về Phật giáo, có mấy loại sau đây :
1. Những người kỳ thị Phật giáo : hạng người này, có hai. Một là kỳ thị một cách có ý thức. Hai là a dua theo một cách mù quáng. Loại thứ nhất là trong não bộ đã có sẵn thành kiến, cố ý nói xấu. Loại thứ hai là nghe người ta nói sao mình nói lại vậy, kiểu a dua, phụ họa. Hạng người thứ nhất phần lớn là những người truyền giáo ngoại đạo, vì lợi ích tôn giáo mình, bất chấp thủ đoạn đổi trắng thay đen, luôn cho Phật giáo là lạc hậu, mê tín, tiêu cực, yếm thế… tôn vinh tôn giáo mình là tiến bộ, khoa học. Hạng người thứ hai là tín đồ của hạng thứ nhất, luôn cảm thấy rằng : “trăng ở xứ người sáng và tròn hơn trăng ở xứ mình”, cho nên hễ ông thầy xứ nọ đã nói Phật giáo là lạc hậu, mê tín thì liền hùa theo đồng tình mà cho rằng Phật giáo lạc hậu, mê tín. Nhưng nếu bạn hỏi họ vì sao nói Phật giáo lạc hậu ? thế nào là mê tín ? thì họ không biết trả lời thế nào, dù chỉ một câu. Bởi vì họ vốn không biết một chút gì về Phật giáo hết. Có một vị bác sĩ danh tiếng hỏi tôi ; “Tại sao anh lại tin Phật giáo, và còn đốt hương tụng kinh nữa ?” Không cần phải nói, ông này là một nhân sĩ trí thức Gia tô, ông thấy tôi là người được tiếp nhận một nền giáo dục tân tiến, mà không tin đạo Gia tô, nên lấy làm tiếc. Tôi trả lời : “Tin Phật có gì không tốt ?”. Ông ta nói : “Do xu thế tiến hóa của nhân loại, tôn giáo phải từ đa thần trở về nhất thần”. Tôi giải thích : “Thần là thần, Phật là Phật, căn bản không giống nhau. Dù từ đa thần trở về nhất thần đi nữa, thì chung quy đó cũng chỉ là những tôn giáo có tín ngưỡng nhờ tha lực. Trong khi đó, Phật giáo dạy con người phải nương vào tự lực, tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, người nào cũng có thể tu tập thành Phật”. Dù nói lý lẽ phải trái, ông bác sĩ cũng không thể nào tiếp thu được. Tôi nghĩ, hoằng pháp phải khế cơ, nếu không, nói cũng vô dụng, không được gì.
2. Những người hiểu sai Phật giáo : hạng người này không phản đối, bôi nhọ Phật giáo. Nhưng bởi vì không nhận thức đúng đắn về bản chất của Phật giáo, cho nên cho rằng Phật giáo cũng như những đạo thờ Thần, cúng tế lễ bái… từ đó vướng mắc rất nhiều sai lầm. Hạng người này chiếm một tỷ lệ rất cao. Có người đã lợi dụng thần linh để kiếm tiền, thậm chí lấy những chuyện kiểu như Trương Ngọc Cô hiển linh này nọ… rồi đổ lên đầu Phật giáo. Sự hiểu lầm lệch lạc không hề được giải thích rõ ràng.
Cách đây một năm, có một tờ báo đăng bài có tiêu đề : “Lợn béo ngàn cân, Bồ Tát có phước”. Nội dung bài báo tường thuật ở một làng nọ nhân kỳ lễ vía thần Đại đế, đã giết rất nhiều lợn để tế lễ. Vị ký giả thấy sự cúng tế hậu hỷ như vậy nên mới đặt tiêu đề “Bồ Tát có phước”. Tôi nghĩ vị ký giả đó đã phạm hai sai lầm lớn. Một là, ông ta đã ngộ nhận Đại Đế của đạo thờ Thần linh thành Bồ Tát của Phật giáo. Hai là, ông ta không hiểu rằng tinh thần cơ bản nhất của Phật giáo là coi mọi chúng sanh đều bình đẳng như nhau, tuyệt đối không được sát hại chúng sanh để ăn thịt, Bồ Tát thì chỉ ăn chay. Vì vậy sai một ly đi một dặm, đó là tác hại của nghề làm báo. Kiểu nhận thức về Phật giáo như bài báo nọ đã đăng càng làm cho giới trí thức trong xã hội đánh đồng Phật giáo với đạo thờ Thần là một.
3. Những người chưa biết về Phật giáo : Hạng người này, Phật giáo đối với họ rất xa lạ và chiếm tỷ lệ rất nhiều trong xã hội. Có người vì cơm ăn áo mặc, có người vì sự nghiệp công danh, suốt ngày họ đắm chìm trong năm món dục tài, sắc, danh, thực, thùy, cho nên không còn thời gian biết đến những chuyện khác. Trong đầu óc của những người này, căn bản là không có ấn tượng tôn giáo. Tôi đã từng có dịp nói chuyện với một người bạn là thương nhân về vấn đề tôn giáo và khuyên anh ấy phát khởi niềm tin ở Phật giáo. Anh ta là một người rất bận rộn, vì phải xử lý mọi việc lớn nhỏ trong công ty. Khó khăn lắm anh ta mới có được một chút thời gian chuyện trò với tôi. Tôi chưa nói hết nửa câu, thì anh ta thể hiện ngay rằng, đối với Phật giáo anh không xa lạ gì, anh nói với vẻ tự đắc : “có phải trong Phật giáo có ông Phật tổ Như Lai to thiệt to ở Tây thiên không ?” May mà ông ta đã xem qua bộ phim Tây du ký, bằng không, sợ rằng mấy chữ Như Lai Phật Tổ anh ta cũng không biết.
Trong kinh Phật nói : “Thân người khó được, khó có cơ hội được sinh sống vào trung tâm văn hóa của đất nước, Phật pháp khó được nghe, tín tâm khó phát”. Thật đúng như vậy, Phật giáo lưu truyền ở đất nước ta (Trung Quốc) trên hai ngàn năm. Nền Phật học từ thời Nam Bắc triều, đến đời Tùy, đời Đường trở đi, đã ảnh hưởng rất sâu rộng trong văn hóa, tư tưởng của dân tộc ta. Vậy mà cho đến hôm nay, trong xã hội, phần lớn là những người không hề biết gì về Phật giáo. Thực trạng như vậy, không biết là nên buồn cho Phật pháp, hay buồn cho văn hóa nước nhà ?
4. Những người mượn danh Phật tử : những người này chỉ mặc bên ngoài một chiếc áo Phật giáo, rồi tự xưng là đệ tử của Phật. Họ không đốt hương, niệm Phật, tụng kinh, bái sám. Nhưng mục đích chính là lợi dụng lòng mê tín và thiếu hiểu biết của những người nông dân quê mùa chất phát để kiếm tiền. Trong chùa miếu của họ thì thờ đủ loại, Chân như, Tiên cô, và cả Bồ Tát nữa; phương pháp tu trì của họ là vận khí, niệm chú. Loại này như nhà võ, xem bốn biển một nhà. Nếu như họ không đề hai chữ Phật giáo thì thôi, khổ nỗi họ đã dùng chiêu bài tín đồ Phật giáo để trên môi, như vậy làm sao không khiến cho những người Phật tử chân chánh kêu oan ?
Ngoài ra, còn có một số người khởi xướng cái phong trào gọi là : “ngũ giáo đại đoàn kết”, nhập nhằng cho Đạo, Thích, Nho, Lão, Gia tô là một; rồi thì “Tam giáo quy nhất”, đánh đồng Phật, Nho, Lão với nhau khiến cho giới tín đồ Phật tử chân chánh dở khóc dở cười !
5. Hạng người không phải tín đồ Phật giáo : nhưng muốn tìm hiểu Phật giáo mà không có cơ duyên : hạng người này cũng tương đối đông, phần nhiều là giới trí thức, họ có quan niệm và biết được rằng giáo lý của nhà Phật rất sâu sắc, có ảnh hưởng và quan hệ mật thiết với văn hóa Trung Quốc. Vì vậy, họ rất muốn tìm hiểu một chút về đại ý Phật học, nhưng khổ nổi là không có cơ duyên. Thứ nhất là, rất khó gặp thiện tri thức để học hỏi; Thứ hai là, không tìm được sách để đọc. Họ muốn tìm hiểu Phật giáo, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cho nên, họ không có cơ hội hiểu được Phật giáo, và vì vậy không thể nào phát khởi được niềm tin.
Tôi có một người bạn vừa đi công tác ở Mỹ về. Hôm gặp nhau, chúng tôi có đàm đạo về niềm tin tôn giáo, anh ta cũng cảm nhận được đều vừa nêu trên. Anh tâm sự : Tại nước ngoài, có mấy người bạn phương Tây thường hỏi tôi theo tôn giáo nào, tôi trả lời với họ là tôi theo Phật giáo – vì tổ tiên dòng họ tôi đều tin và tôn kính Bồ-tát Quán Thế âm, thì đương nhiên tôi cũng là tín đồ Phật giáo. Nhưng khi họ hỏi tôi về giáo lý và hình thức tổ chức sinh hoạt của Phật giáo như thế nào, thì tuyệt nhiên tôi chẳng biết trả lời ra sao. Cho nên, sau khi về nước, tôi muốn tìm sách Phật giáo để nghiên cứu. Nhưng hầu như tất cả các hiệu sách đều không có bán loại sách này. Rồi anh ta quay lại hỏi tôi : “Ở bất kỳ nơi nào cũng có thể tìm thấy ấn phẩm và tư liệu tuyên truyền Cơ đốc giáo, tại sao Phật giáo lại không có ?”.
Người bạn tôi có chức vụ quan trọng và thường xuyên đi nước ngoài, tôi tặng anh ta một cuốn sách giáo khoa sơ đẳng Phật học, và mong rằng anh ta có thể đọc được, với niềm hy vọng lần đi công tác nước ngoài kỳ sau, nếu có ai hỏi về vấn đề tôn giáo, anh ta có thể biện tài vô ngại !
Một người bạn khác của tôi làm ở công tác giáo dục, nói chuyện về vấn đề Phật giáo, ông ta phân trần : “trước đây tôi muốn biết tình hình tổ chức và nội dung kinh điển của Phật giáo, cho nên tôi đã từng thỉnh giáo một vị trưởng bối, vị này ăn chay trường và niệm Phật. Nhưng vị ấy không biết nói gì, bèn đưa cho tôi một cuốn Thiền Môn Nhật Tụng và vài cuốn kinh gì đó, tôi xem qua một lần, rồi xem lại nhiều lần, nhưng càng xem càng mịt mờ, càng hồ đồ, và cuối cùng là cái ý niệm tìm hiểu Phật giáo ban đầu của tôi biến tiêu đi mất”.
Nhưng trường hợp tương tự như trên còn nhiều không kể hết. Điều đó khiến cho tôi nghĩ đến hiện nay trong xã hội vẫn còn có quá nhiều người nhận thức sai lầm hoặc còn qúa xa lạ đối với Phật giáo. Làm thế nào để những người này có một nhận thức chính xác và cơ bản về Phật giáo ? Đó là vấn đề mà tất cả chúng ta phải suy nghĩ Phật pháp rất cao thâm, viên dung và tinh tế, giới học giả có duyên nghiên cứu Phật giáo đã công nhận như vậy. Ngay cả giới trí thức không theo Phật giáo cũng thừa nhận rằng lý luận của Phật giáo rất chính xác và vĩ đại. Nhưng, cũng chính vì Phật pháp vi diệu như vậy cho nên khó lãnh hội; vì cao thâm cho nên khó hiểu. Tam Tạng thánh điểm gồm mười hai bộ kinh mênh mông như biển cả. Danh và tướng đã nhiều, mà từ và ý thì càng sâu sắc. Cho nên, đem Phật pháp mà nói cho những người có trình độ quốc học thấp kém và chưa từng tiếp xúc với Phật giáo thì thật khó vô cùng. Cũng giống như đem viên ngọc báu Ma-ni để trước mắt người mù, thì dù viên ngọc sáng đến bao nhiêu, người ấy cũng không cảm nhận được.
Xã hội đang đứng trước nhiều tệ nạn, Phật pháp thì suy vi. Khắp nơi nổi lên nhiều tà thuyết, dị đoan. Cho nên, việc hoằng dương chánh pháp, cứu vãn tình thế xã hội, là trách nhiệm của mỗi người Phật tử, mà đặc biệt là những người xuất gia. Mong rằng chư tôn đức Tăng Ni đẩy mạnh công cuộc hoằng dương Phật Pháp hơn nữa để những trường hợp nhận thức sai lầm và lệch lạc về Phật giáo như trên không còn nữa./.HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).TAM THANH,MHDT.6/4/2012.AUSTRALIA,SYDNEY.
No comments:
Post a Comment