Gần đây Phật tử chúng ta nghe nói nhiều
đến tượng Phật ngọc và những sự
nhiệm màu của nó ngoài sức tưởng tượng
của con người.
Theo quan điểm của chúng tôi, việc cá nhân một
Phật tử hay một đoàn thể Phật giáo, hoặc
một người, một nhóm người tuy không phải
là Phật tử nhưng có nhân duyên cảm tình sâu sắc
đối với đạo Phật, tự nguyện bỏ
ra một món tiền lớn để mua và thuê nghệ nhân
tạc ra một tượng Phật bằng một khối
ngọc lớn hàng nhiều tấn, để cúng dường
đức Phật Thích-ca Mâu-ni và mười phương
chư Phật, thì đó là một điều đáng quý,
đáng trân trọng và hết sức hoan nghênh. Một
tượng Phật bằng ngọc thạch quí giá và hiếm
có được tạc nên, đặt để ở những
chỗ trang nghiêm cho hàng Phật tử khắp năm châu
đến chiêm ngưỡng và thờ lạy, không ngoài mục
đích để chúng ta có dịp bộc lộ lòng kính
ngưỡng và tri ân vô bờ đối với đức
Phật. Và còn hơn thế nữa, đó cũng là cách
lưu lại cho hậu thế loài người nói chung một
di sản văn hóa Phật giáo hiếm có, cùng với lòng
thiết tha mong ước Phật đạo sẽ
được lưu truyền, quảng bá sâu rộng và
trường tồn mãi mãi trên trái đất này để
làm lợi lạc cho khắp cả chúng sinh.
Với tâm ý và việc làm cao cả, vì đạo pháp,
bất vụ lợi của những người tiên phong
tạo nên khối tượng Phật ngọc vĩ đại
này, một lần nữa, hòa cùng với Phật tử khắp
năm châu, chúng tôi xin đuợc trân trọng và vô cùng tán
thán nghĩa cử cao đẹp của những người
ấy.
Tượng Phật ngọc đã được di
hành tới nhiều quốc gia có đông tín đồ đạo
Phật, và Việt nam là một trong những nước có
duyên lành được nghênh đón và chiêm ngưỡng, lễ
bái Phật ngọc trong năm qua. Nếu chỉ có như
thế không thôi thì có lẽ chẳng có việc gì để
nói thêm ở đây cả.
Thế nhưng, trong những ngày gần đây, một
sự kiện không được tốt đẹp lắm
đã xảy ra và làm cho không ít Phật tử hoang mang,
đó là việc chẳng những có người cố ý
tung tin đồn mà còn tuyên truyền rộng rãi bằng cả
hình ảnh trên Net. rằng là có hoa Mạn-đà-la hiện
ra, từ trên trời rải xuống tượng Phật
ngọc để cúng dường. Những tin tức như
thế đã lan nhanh và làm xôn xao, nghi ngờ trong dư luận
Phật giáo. Thật ra đã có một số Thầy cũng
như cơ quan truyền thông của Phật giáo phản
bác lại việc tuyên truyền không lấy gì làm hay ho vì có
tính cách lừa bịp, thiếu trung thực, hoàn toàn phản
khoa học, cũng như đi ngược lại với
giáo lý thật tướng vô tướng của đức
Phật.
Chúng tôi nghĩ rằng Phật tử chúng ta nên sáng suốt
để không nghe theo hoặc thần thánh hóa sự việc
mà cho rằng Phật ở trong khối đá ngọc
đó, như nhiều người đã tuyên truyền, nếu
không muốn nói, đó là một sự bịa đặt,
xuyên tạc sự thật, và chắc chắn là nhằm ý
đồ trục lợi đối với những
người nhẹ dạ.
Việc tượng Phật ngọc được
di hành tới nhiều nước để công chúng Phật
tử khắp nơi nghênh đón, chiêm ngưỡng, lễ
bái, tuy quá nhiều tốn kém, nhưng ít ra cũng là cách
để bày tỏ tấm lòng biết ơn đối với
Phật và chánh pháp của Ngài, thì ai mà không hoan hỉ đón
nhận, vì đó là việc làm hữu ích, vừa có tính cách
truyền bá cho nhiều người hơn nữa hiểu
biết về đạo Phật, vừa khơi dậy
lòng tin tưởng mạnh mẽ của Phật tử vào
sự lớn mạnh của đạo Phật ngày nay.
Thế nhưng cũng có người tuyên truyền
vượt quá sự thật, đồn thổi lên rằng,
di hành tượng Phật ngọc tới chỗ này nước
nọ là để cho những nơi ấy được
hòa bình, cho những nước đang đánh nhau tới dở
sống dở chết kia được tự nhiên
ngưng bắn, được kết thúc chiến tranh.
Làm gì có chuyện lạ lùng xảy ra như vậy
được.
Theo chúng tôi, Phật tử chúng ta hãy nên bình tâm và sáng suốt
để thử đặt lại vấn đề, rằng
có thể nào Phật sẽ mang đến hòa bình khi hình
tượng của Ngài được đem đi triển
lảm tại các quốc gia trên thế giới như vậy
không? Nếu quả tình có việc mầu nhiệm ấy,
thì Liên-Hiệp Quốc ắt đã không cần phải bôn
ba tới lui hòa giải, cũng như không cần phải
đem binh lính gìn giữ hòa bình của LHQ tới để
duy trì việc ngừng bắn giữa các bên xung đột,
mà chỉ cần rước tượng Phật ngọc tới
những nơi đó thì các bên đang đánh nhau tới chết
kia đều đồng lọat cúi đầu buông súng ống.
Lẽ nào hòa bình lại đến một cách dễ dàng
như vậy, khi mà cái tâm sát của những con người
trong cuộc kia đang lừng lẫy với việc tranh
giành đánh giết, thôn tính lẫn nhau. Chúng ta cũng nghe
đến từ
“phương tiện” mà nhiều người đang
dùng nó để lý luận cho việc chiêm bái, lễ lạy
Phật tượng. Nếu nói rằng cần phải lễ
lạy, tôn kính Phật ngọc cho Phật tâm trong ta sống
dậy như nhiều người đã hô hào, thì làm gì có
chuyện Đức Phật phải tha thiết khuyên dạy
thế gian như trong kinh Kim Cang đã nói:
“Bằng lấy sắc thấy ta, lấy âm thanh cầu
ta, người ấy hành tà đạo, chẳng thể thấy
Như Lai” .
Phật tức tâm, Tâm tức Phật. Phật là nghĩa
như như của các pháp, là pháp giới thanh tịnh, thế
thì làm sao có thể ẩn thân trong tượng ngọc
được. Thật tướng của tất thảy
pháp là vô tướng, nên Như còn có nghĩa là chẳng
sanh, Lai còn có nghĩa là chẳng diệt, nên Như-lai thì chẳng
tới, chẳng lui, chẳng ngồi, chẳng nằm, vắng
lặng, rổng rang, thanh tịnh, không sanh không diệt,
không có không không, không còn không mất. Thế thì còn có tướng
nào có thể ẩn trong vật chất là khối Phật
ngọc kia được? Bỡi nếu còn có tướng
ẩn trong đó, thì đó cũng tức là tướng
sanh diệt, đâu phải là nghĩa như như của
các pháp, là Như-lai, là Phật nữa. Nghĩ về Phật
một cách chấp tướng như thế, hóa ra chúng ta
đã phỉ báng Phật rồi còn gì?
Thế nên đã rõ, Phật là Phật, mà tượng
là tượng. Chúng ta há không nghe chính đức Phật
đã từng dạy chúng ta hay sao ? Trong kinh Kim-Cang, Ngài dạy rằng : « Vô sở tùng lai, diệc vô sở khứ, cố
danh Như-lai » nghĩa là không từ đâu đến,
cũng chẳng đi về đâu, đó được gọi
là Như-lai, là Phật. Thế thì làm sao Phật lại có
thể ở trong một khối đá như đã có
người bịa đặt, tuyên truyền ?
Tượng
Phật là do óc sáng tạo của nghệ nhân tạc ra từ
đá quí. Chứ theo lịch sử của Phật giáo thì
không ai biết hình dáng, diện mạo Đức Phật
ra sao, vì sau khi Phật Niết-bàn thì cũng không thấy có
bất cứ một họa tích nào được lưu lại,
cũng như lúc ấy nhân lọai không phải được
văn minh, khoa học như bây giờ mà có máy ảnh để
chụp. Theo tiến sỉ Phật học người
Đức, H.W. Schumann, một tác gia chuyên nghiên cứu về
đạo Phật có uy tín, là tác giả của tác phẩm
“Đức Phật Lịch Sử”
(Phương Lan Việt dịch), thì ông đã không thể
minh họa sách của mình với những tranh ảnh hình
tượng của đức Phật Thích-ca Mâu-Ni
được, vì theo ông, các ảnh tượng mà ông
đã được trông thấy thì đã được
vẽ hoặc chạm khắc qua nghệ thuật và văn
hóa của Ấn Độ, khoảng bốn thế kỷ
rưỡi sau khi đức Phật nhập-diệt, không
lâu trước công nguyên. Những tác phẩm nghệ thuật
ấy, theo nhà nghiên cứu Phật học này, thì chỉ có
tính cách tiêu biểu cho một bậc Đại-Siêu-Nhân
đã được biến thành huyền thọai thần
kỳ, chứ không có bất cứ một chứng tích nào
đảm bảo tính trung thực để xác quyết rằng
đó là hình tượng của đức Phật Cồ-đàm
cả. Như vậy việc đưa những tranh ảnh
nghệ thuật Phật giáo vào sách vở thật ra chỉ
có tính cách huyền thọai. Vì lẽ đó, theo ông, Đức Phật lịch sử
chính xác nhất , đó là đức Phật không có hình
tượng nào cả.
Lại
nói thêm nữa, nếu cho rằng Phật ngọc có thể
mang đến hòa bình cho thế giới thì cũng có nghĩa
là chúng ta đang bác bỏ thuyết nhân quả của Ngài,
cũng như chúng ta đang gieo nhân mê tín cho tín đồ Phật
giáo. Đừng nói là tượng Phật ngọc có tính
cách thần thánh như người ta đồn thổi,
mà ngay cả chính đức Phật nếu thị hiện
ra bằng xương bằng thịt như hơn hai ngàn
rưởi năm trước thì Ngài cũng không thể
nào mang lại hòa bình tức khắc đến cho nhân loại
được, nếu những cái tâm sát của những
người trong cuộc còn tồn tại, còn hừng hực
đốt cháy, nung nấu họ. Bỡi cớ sao ? Bỡi chính
đức Phật cũng đã tuyên bố rất rõ ràng, rằng
nếu nói Như-lai có độ được chúng sanh thì
Như-lai còn có tướng ngã, còn có tướng nhơn,
còn có tướng chúng sanh, tướng thọ giả, tức
còn đủ tứ tướng sanh diệt. Đó là điều
không thể xảy ra với một bậc toàn giác
được. Thế thì nếu chúng ta cho rằng Phật
độ chúng sanh để có hòa bình, thì hóa ra chúng ta hủy
báng Phật hay sao, mà cho rằng Ngài còn đủ các tướng
sanh diệt ? Đức Phật là bậc toàn giác.
Dưới mắt của Ngài, tất thảy vạn pháp
đều là huyễn vọng, như có như không, như
hư, như thật, mà từng mỗi thức tâm dưới
mắt của Ngài đều phải tự biết tự
độ để ra khỏi biển mê luân hồi sanh tử,
mà không ai có thể độ giúp được cho những
mảnh thức tâm ấy, ngoài chính họ, cũng là hiện
tướng chúng sanh hữu tình. Cho nên dẫu có vì sự
ước lệ của tiếng « độ tha - tức độ cho người
khác » thì cũng chỉ là một cách nói, một cách
hiểu vượt thóat, một cách bày vẽ phương
tiện để chúng sanh tự ngộ bổn tánh mà tự
giải thóat
Nhân
quả là giáo lý căn bản của Đạo Phật,
nên đức Phật cũng không thể tự bác bỏ
giáo lý nhân quả mà chính Ngài đã xiển dương để
có thể xóa sạch giùm nghiệp tội lỗi của
chúng sinh được, mà chỉ có tự tâm mỗi
người tự độ thoát chính mình mà thôi.
Trong
kinh Kim Cang , phần thứ 25 với Tiểu đề
« Hóa vô sở hóa », tức hóa không chỗ hóa, đức
Phật đã dạy Tôn-giả Tu-bồ-đề một
cách rõ ràng:
“Này Tu-bồ-đề !
Ý ông nghĩ sao ? Các ông chớ nói Như lai có nghĩ
tưởng như vầy: Ta phải độ chúng sanh. Tu bồ đề,
chớ tưởng như vậy. Bỡi cớ sao ? Bỡi
không có chúng sanh nào Như lai độ cả. Bằng nếu
có chúng sanh nào mà Như-lai có độ, thì tức là
Như-lai có tướng ngã, tướng nhơn, tướng
chúng sanh, tướng thọ giã.”.
Trong kinh Vô LượngThọ, đức Phật dạy:
“Không chịu tu thiện trước,
đến khi gần chết mới hối hận, ăn
năn quá muộn, làm sao mà cứu vãn cho kịp. Ở trong
trời đất năm con đường rõ ràng: lành, dữ,
báo ứng, họa, phước theo nhau, mình phải gánh
chịu, không một ai thay thế . .”
Theo thiển ý của chúng tôi, tiền bạc để
tạc tượng Phật ngọc rất tốn kém, chi
phí chuyên chở từ nước này sang nước khác cũng
không phải là con số nhỏ. Nếu chúng ta dành
được những số tiền lớn ấy dùng
cho việc in ấn kinh sách, phát hành những CD/DCD dạy Phật
pháp, khuyên Phật tử nên ăn chay, hướng thiện,
tài trợ cho các trường học có những gian hàng bán
thực phẩm chay cho các em với giá tối thiểu, bất
vụ lợi. Nếu người người dũng mãnh
phát tâm cho thiện hạnh này thì tâm từ sẽ được
ban trải cùng khắp, chúng ta sẽ không còn phải nghe những tiếng thét hãi hùng, những Tiếng Kêu Oán Hận của
các con vật bị giết nữa, từ tâm của chúng
ta sẽ bộc phát, thương khắp chúng sanh, thì khi ấy
hòa bình ắt sẽ tự đến với từng mỗi
người chúng ta, vì không ai còn chấp chứa cái tâm sát nữa.
Thế nên người Phật tử chân chính cần
phải biết vun trồng thiện sự trong khi còn sống,
vì chỉ có phước nghiệp mới có thể giúp chúng
ta chuyển đổi nghiệp báo, đó là tự thay
đổi vận mệnh của chính mình vậy.
Đức Phật đã dạy rằng, việc mong
cầu ai đó gánh thay tội cho mình là chuyện hoang tưởng.
Những lời hứa hẹn ngoài tâm sẽ không bao giờ
mang đến sự giải thoát cho chúng ta mà đó là niềm
tin sai lạc, là hạt giống mê tín mà chúng ta đã vô tình
đeo mang, trói buộc từ vô lượng kiếp trước.
Điều ấy có nghĩa, thí như khi chúng ta cài
sai cái nút áo đầu tiên, thì
nguyên dọc nút còn lại sẽ sai hết, khiến chúng ta
phải trôi lăn trong sinh tử vì cái sai lầm ban đầu
này.
Là người con Phật, chúng ta phải biết gỡ
bỏ từng hạt nút mê tín và thay vào đó bằng những
hạt nút Chánh pháp. Có như vậy, chúng ta mới mong có
được một ngày vượt thoát ra khỏi biển
khổ của trầm luân sinh tử.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô thường tinh tấn Bồ
tát Ma-ha-tát.
Lotus
Productions
No comments:
Post a Comment