Kính Bạch Chư Tôn Thiền Đức Tăng Ni, Kính
Thưa Toàn Thể Phật Tử
Một vấn đề
đặt ra là Giáo Hội đã ổn dịnh và phát triển vượt bậc nhưng tại sao một số Tăng
Ni sinh hoạt tu học, về mặt văn hóa ứng xử còn nhiều điều bất cập. Vậy trách
nhiệm đó thuộc về ai? Của Giáo Hội? Của vị Bổn Sư hay của cá nhân tăng ni? Để
tìm ra nguyên nhân và lời giải đáp cho vấn đề đã nêu trên vì thời gian có hạn,
chúng tôi xin nêu ra một vấn đề trong đại hội này với tiêu đề “Vai trò của vị
trụ trì trong giai đoạn hiện tại”.Trụ trì phải nói cho đúng nghĩa là “Trụ Pháp
Vương Gia, Trì Như Lai Tạng”, nghĩa là ở nhà Phật, giữ gìn Tạng Pháp của Phật.
Làm được như vậy mới thực sự sống đúng với tinh thần của Phật dạy. Như ở nhà
Phật như thế nào? Giữ gìn Tạng Pháp của Phật ra sao? Đó mới là chuyện xưa đã
từng nói, nay cũng đang nói và mãi mãi về sau vấn đề này nói hoài không hết.
Người xưa
nói “ Đức nhược tài cường, tài tất vi ương, phúc bạc nhiệm đại, nhiệm tốc thành
bại”. Thật vậy, vị Trụ Trì là cái hồn của ngôi chùa, ngôi chùa có hưng thịnh hay
không, Tăng Ni Phật tử có quy tụ về tu tập đông đủ hay không? Đều nhờ vị Trụ Trì
có đức độ, quyền sảo, có khả năng chuyển hóa.
Trên thực
tế có những ngôi chùa chỉ có vị Trù Trì, không đệ tử, không bổn đạo, thui thủi
một mình, thật tội nghiệp cho ngôi chùa. Mình không chịu mở cửa tâm hồn hướng
lòng vị tha, bao dung hướng dẫn mọi người tu tập, nhằm thực hiện hoài bão của
người xuất gia “Phục vụ chúng sanh là thiết thực cúng dường Chư Phật”.
Vị lãnh
đạo của một ngôi chùa (Trụ Trì) là đóng vai trò rất quan trọng trong việc đối
nội cũng như đối ngoại.
Về mặt đối ngoại: Phải làm
tròn trách nhiệm của một người công nhân đối với quốc gia đất nước, xứng đáng là
tăng sĩ trong hệ thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam và là niềm tin vững chắc
trong hàng Tăng bảo trong các tầng lớp trong xã hội.
Về mặt đối nội: Phải làm tròn
trách nhiệm của một vị Thầy đối với người đệ tử xuất gia và hàng đệ tử tại
gia.
Ở đây với
khuôn khổ có hạn, chúng tôi chỉ nêu ra một vài khía cạnh của mặt đối nội. Việc
tiếp tăng đồ chúng, việc thu nhận đệ tử xuất gia, tiếp tăng đồ chúng là một việc
rất quan trọng thiêng liêng mang tình kế thừa để có người tiếp nối mạng mạch
Phật Pháp, song song việc thâu nhận đệ tử vào chùa xuất gia tu học cũng không
kém phần quan trọng, trên tinh thần “Truyền Đăng Lục Diệm, Tổ Tổ Tương Truyền”,
vì vậy khi thâu nhận đệ tử nên cân nhắc và xem xét có phải hảo tâm xuất gia hay
không? Hay là chỉ nương náu nơi chốn thiền môn để kiếm ăn nhằm trốn lánh việc
đời. Vì thế, nhất thiết không thể thâu nhận bừa bãi, nhận cho đông, nhận cho có
người, mà phải tuyển trạch kỹ càng, Chư Tổ xưa kia chọn lựa rất kỹ, thậm chí lục
căn bất cụ cũng không cho dự vào hàng xuất gia. Đành rằng lòng từ bi trải khắp,
nhưng việc thâu nhận tuyển chọn không thể xem thường. Việc độ người xuất gia
trước hết phải là người chánh tín phải có lý tưởng, thực tế cho thấy có những vị
đã xuất gia nhiều năm ở chùa và được nuôi dạy bằng sữa Pháp cơm Thiền, nhưng
niềm tin không vững vàng bởi rốt cuộc cũng là “Quạ quạ nuôi tu hú” mà thôi.
Điều quan
trọng của người lãnh đạo (Trụ Trì) là phải thực sự gương mẫu, lấy thân Pháp làm
hành trang cho hành trình tự độ và độ tha, hơn nữa phải trang bị cho mình kiến
thức Phật Pháp sâu rộng, sự công phu tu tập phải khã dĩ. Pháp Phật thì mênh mông
mà sự hiểu biết của chúng ta như “Ao tù nước đọng”, xã hội ngày càng phát triển.
Phật tử đa số là trí thức, có nghiên cứu sâu và có tầm nhìn xa rông. Vì thế vai
trò của người lãnh đạo (Trụ Trì) một tự viện, một tổ chức của Phật Giáo, thì
không cho phép chúng ta dốt nát.
Kể đến
trách nhiệm của người lãnh đạo (Trụ Trì) phải có cái tâm “Thật học chơn tu” biểu
lộ sự nhiệt tâm… Nói chung mọi sinh hoạt trong cửa Thiền, trong các Phật sự phải
nhiệt thành tha thiết trong mọi vấn đề Phật sự và tu tập, nếu không được như vậy
thì chắc chắn chỉ tốn công tốn của của Tam Bảo, đôi khi cũng góp phần cho Phật
Pháp bị suy đồi.
Song song
đó cần phải đến Tăng-Tướng, chúng ta thử xem, người xuất gia mà “Lục căn bất
cựu” thì thật là bất hạnh cho Phật Pháp, chưa nói đến sự dèm pha chê cười của
tha nhân. Người xuất gia mà thiếu oai nghi, chúng ta đừng vì lợi dưỡng trước
mắt, sự nể nang cá nhân mà làm mất đi nét trang nghiêm thanh tịnh vốn có của một
Tăng sĩ Phật Giáo.
Trong thời
đại tân tiến thời nay, trong trọng trách của người lãnh đạo (Trụ Trì) là người
phải biết hy sinh cho Đạo Pháp, cho dân tộc. Vì vậy việc cần nhất là gần gũi với
đại chúng tôn kính mình như là người cha, thương mếm mình như là người anh và
thân mật với mình như là một người bạn. Có vậy thì người lãnh đạo (Trụ Trì) mới
nắm bắt được tâm tư nguyện vọng và mọi sự biến chuyển tiến hóa trong Phật sự và
tu tập để kịp thời chỉnh đốn. Người xưa nói: “Dùng nhân như dùng mộc”, vị lãnh
đạo (Trụ Trì) phải tinh tế nắm rõ bản chất của từng người mà bố trí cho đúng khả
năng và năng lực của họ, nhằm phát huy những ưu điểm để phục vụ cho Đạo Pháp,
cho dân tộc thêm hiệu quả tốt đẹp.
Trong quá
trình cộng tu trong chúng không sao trách khỏi đụng chạm, vị lãnh đạo (Trụ Trì)
phải là người công tâm giải quyết. Điều muốn nói ở đây là sau khi giải quyết
người có lỗi không cảm thấy bất mãn oán hận, chỉ chân thành nhận lỗi và tha
thiết sửa sai. Muốn đạt được điều này, vị lãnh đạo (Trụ Trì) phải biết giải
quyết hợp tình hợp lý trên tinh thần từ bi của nhà Phật.
Như trên
đã nói, vị lãnh đạo (Trụ Trì) phải là người quán xuyến mọi việc đã giao việc cho
chúng thì tuyệt đối phải tin tưởng vào khả năng của họ. Cuối cùng và trên hết là
chúng ta nên tạo ra một môi trường cảnh quan tu tập đúng mức để đại chúng tịnh
tu, hành thiền v.v… được như vậy, chúng ta mới có cơ hội chuyển hóa tận gốc rễ
phiền não, khổ đau đễ hướng tâm đến đạo quả Bồ Đề.
ĐĐ. Thích Giác Hiếu
HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).TINH THAT KIM LIEN.AUSTRALIA,SYDNEY.4/12/2012.THICH NU CHAN TANH.MHDT.
No comments:
Post a Comment