Ý nghĩa Tứ trọng ân .
Tôi thiết nghĩ ý nghĩa “Tứ Trọng Ân” như một dòng suối trong lành mát dịu cứ mãi tuôn rơi, chảy đổ về đến từng trái tim non của mỗi người con Phật Việt Nam mà không hề ngừng nghỉ. Từ phương diện đó, Tứ trọng ân đã trở thành một nguồn sống tinh thần đã ăn sâu vào tâm thức của người con Phật chúng ta.
Giờ đây, ý nghĩa Tứ trọng ân đã trở thành ngôn ngữ giao tiếp cũng là món quà dễ mến dành cho người con Phật trong xã hội ngày nay. Vì sao? Vì Tứ trọng ân là nền tảng đạo đức, cũng là nấc thang đầu bước lên sự giải thoát. Nên bất cứ người tại gia hay xuất gia Tứ trọng ân vẫn là nền tảng căn bản. Ta bỏ Tứ trọng ân thì mọi pháp môn tu tập khác đều không đứng vững đối với chúng ta. Vì thế, người học đạo buổi đầu cần phải quan tâm Tứ trọng ân. Nói Tứ trọng ân nghĩa là nói đến ân sanh thành dưỡng dục của cha mẹ, ân Sư trưởng, ân Tổ quốc, ân tín chủ đàn việt, được xem là một trong những yếu tố xây dựng Chánh Kiến trong cuộc đời của người con Phật. Trong một số kinh, đức Phật đề cao về tình thâm ân mẫu tử, sở dĩ Ngài luôn nói đến sự sinh thành dưỡng dục của cha mẹ là vì: ân dưỡng dục cha mẹ tựa biển trời lai láng, như núi cao, biển cả, ta không thể nói hết! Đức Phật nói: “Nước mắt của chúng sanh nhiều hơn biển cả”, hay “hạt cơm của tín chủ nặng như núi Tu di”, Ngài muốn nói cho chúng ta hiểu rằng: cái công ơn ấy nhiều vô lượng, không thể đếm được!
Cha mẹ thương con vô bờ bến, vì con mà phải chịu bao cực nhọc, từ lúc con chào đời mẹ trải qua lao nhọc đau đớn. Suốt cả cuộc đời cha mẹ làm lụng vất vả cũng chỉ mong con được ấm no, lúc con ốm đau cha mẹ quên ăn bỏ ngủ, lo thuốc thang; lo cho con học hành, mở mang kiến thức để vững bước vào đời. Công ơn ấy làm sao kể xiết:
Lên núi nhớ ơn cha,
Xuống sông thương tình mẹ
Ôi! Núi cao vời vợi
Ôi sông rộng mênh mông
Hai vai con mang nặng
Từ vô lượng kiếp rồi
Ân cha và nghĩa mẹ
Lặn hụp biển luân hồi.
Dù cho ta đi vòng quả đất tròn này, người trông con mỏi mòn theo năm tháng cũng không ai hơn ngoài cha mẹ. Cái vòng tay ấm áp bao la luôn mở rộng ra từ bé và trải dài theo con trẻ lớn lên. Cha mẹ là người cho chúng ta cái tên gọi riêng tuyệt vời! Tuy cuộc sống trần gian không hơn trăm năm lẻ, nhưng mẹ cha đã cho con dư dả tiếng khóc tiếng cười. Rồi một ngày kia không lau khô dòng nước mắt khi mẹ cha đã không còn:
Cha mẹ thâm ân tựa đất trời
Thương con nuôi dạy chẳng đầy vơi
Mở vòng tay lớn vì con trẻ
Hướng dẫn con đi suốt cuộc đời.
Trong kinh Phật dạy “Hiếu vi vạn hạnh chi tiên”, nghĩa là trong muôn ngàn đức hạnh của con người thì hiếu là hạnh trọng yếu hơn cả. Cha mẹ đối với con hy sinh tất cả cuộc sống của mình để nuôi dạy con, và chúng ta hôm nay được ngồi trên ghế nhà trường, sống trong chốn Thiền môn là niềm hãnh diện, hạnh phúc vô biên của cha mẹ, nhất là khi cha mẹ đang ngày càng già yếu:
Lòng mẹ mênh mông như đại dương
Yêu con biên giới khó đo lường
Nuôi con mãn kiếp quên thân xác
Ơn mẹ ngàn đời mãi vấn vương.
Tình thương của mẹ là tình thương trường cữu, bất di bất dịch đến khi trở về với cát bụi vẫn chưa chấm dứt. Tình thương ấy không phân biệt con hiếu thuận hay ngỗ nghịch, không bị thời gian hay không gian chi phối.
Mẹ già hơn trăm tuổi,
Còn thương con tám mươi
Ân ái có đoạn chăng
Chỉ hơi thở cuối cùng.
Trong kinh đã nói: “Nước mắt chúng sanh nhiều như bốn biển”. Như lời Phật dạy thì phần tư nước mắt ấy là mẹ khóc vì con! Tình yêu thương của mẹ quả là thiêng liêng cao ca. Cũng thế, Thầy Tổ cưu mang và dẫn dắt ta đi trên con đường giải thoát. Phật dạy: “Các con nên tưởng nhớ ân Sư trưởng. Cha mẹ tuy sanh thân này, nuôi dưỡng, dạy bảo nhưng không thể làm thân này ra khỏi ba đường ác. Lòng từ của Sư trưởng rất lớn, khuyến dụ, dẫn dắt kẻ sơ cơ cho được xuất gia, rồi cho thọ Đại giới. Đó là kẻ sơ cơ đã hoài thai La hán, xa lìa sanh tử và được yên vui Niết bàn”. Được mở mang kiến thức là nhờ công ơn Thầy dạy dỗ:
“Thầy đã khai thông trí huệ này,
Ân Thầy con nhớ mãi từ đây!”.
Nếu không có sự dẫn dắt của Thầy thì không thể thông suốt được đạo lý. Nếu ta có thể tự học, tự mày mò nhưng đó chỉ là lý thuyết. Cũng như người muốn lái được máy bay cần phải có sự hướng dẫn của giáo viên thực hành. Nhờ đức hạnh của Thầy, ta nương theo mới thành tựu Chánh pháp. Ân đức của Thầy nặng như thế, nhưng có lúc chúng ta chưa nghĩ đến, trái lại có lúc không tin vào những giáo huấn, còn có lời thô tháo sanh tâm hủy báng, ngang ngược, thị phi. Lại còn có lúc không thâm tín xuất gia là pháp viễn ly sinh tử; không biết nhẫn nhục là hạnh an lạc, bình đẳng là đường vào Bồ đề, xa lìa vọng tưởng là tâm xuất thế, Thầy trò cùng tu học là sự đơm bông kết trái quả vị Như Lai. Nhưng chúng ta tu học làm sao để đạt được sự vi diệu ấy?
“Tu không học như đèn không tỏ
Học không tu như ngựa vô cương”.
Sự tu học và thực hành luôn là điều kiện song hành với nhau không thể thiếu. Ta luôn phải thực hành theo lời Phật dạy, luôn nghĩ đến ân của tín thí, ân của Quốc gia mà tinh tấn tu học. Ân Quốc gia ta luôn phải nghĩ tới các vị tiền bối, anh hùng liệt sĩ ra công dựng nước và giữ nước, những người đã đem xương máu gìn giữ quê hương. Chúng ta giờ đây được thọ nhận những bát cơm manh áo là nhờ vào sức lao động của người nông dân ngày đêm cật lực, lam lũ vất vả làm ra. Mọi thứ trong cuộc sống này ta đều phải nương nhờ đến mọi người.
“Bát cơm trắng mồ hôi tín thí
Mảnh y vàng nước mắt đàn na”.
Để đền đáp công ơn ấy chúng ta cần phải siêng năng tu học, dù cho mai sau ta không còn ngồi ghế nhà trường, không được nghe quý Thầy giảng dạy, nhưng chúng ta phải tự tìm tòi cho mình một con đường, một phương pháp tu tập đúng đắn. Ngay trong cuộc đời này ta không tu tập không giải thoát, thì đời sau khó mà thành tựu! Cứ loanh quanh mãi trong vòng luân hồi sinh tử như những dòng đời trong quá khứ. Tại sao lại như vậy! Vì rằng, con đường giải thoát của ta ở đời sau còn nhiều điều chướng ngại. Cho nên đức Phật dạy: “Chúng sanh được thân người như hạt cát dính móng tay, còn sa vào ác đạo như đất toàn cõi đại địa”. Sau khi bỏ kiếp này ta quyết không đi xuống nữa. Trong kinh nói: “Phạm một tội nhỏ phải đọa địa ngục bằng tuổi thọ của Tứ Thiên Vương”, huống chi là nghiệp của chúng ta đã có từ vô lượng kiếp đến nay.
Chúng ta quả là may mắn, được hưởng chút ít sự giải thoát, dư âm của Như Lai thật là hy hữu! Vậy sao không thẳng tiến bước, tiến tu! Còn chi mà ngần ngại đoạn đường sanh tử, phải sớm đi thẳng về con đường của Phật. Thành tâm cầu đạo thì chân lý của đức Phật mãi mãi luôn là nguồn năng lực phấn đấu, sinh động trên đường giải thoát.
Hiểu được những điều đó, luôn sách tấn thì ánh sáng trực giác sẽ bừng lên, bóng tối vô minh từ bao kiếp sẽ xua tan không còn dấu tích. Đạt được thành tựu đó mới biết rằng “Tứ trọng ân” đã để lại những hình ảnh không bao giờ phai mờ trong lòng những người con Phật khắp năm châu, vì sự sanh thành dưỡng dục của cha mẹ, ân dạy dỗ của Thầy Tổ, hạt cơm của đàn na tín thí quá lớn và đậm tình thiêng liêng!
Từ xưa cho đến nay, không biết bao người đã dùng mọi hình thức văn hóa để ca tụng cái toàn chân, toàn thiện, toàn mỹ của cha mẹ và ân Thầy Tổ. Biết bao người con nguyện làm con hiếu thảo, quên mình tinh tấn tu học để phụng sự Phật pháp, hóa độ chúng sanh, hy sinh hạnh phúc riêng tư của mình để lo hạnh phúc cho mọi người. Những người con Phật chúng ta hôm nay đã mang thông điệp của đức Phật đi vào cuộc đời đó là hạnh phúc tuyệt vời. Nhưng chưa đủ, ta còn phải làm cho nhiều người trong kiếp lai sinh hiểu được bản chất của cuộc sống là vô thường, vô ngã, là khổ đau, từ đó thúc dục mọi người sớm theo lời Phật dạy tu hành để được giác ngộ và giải thoát. Lúc đó ta mới thực sự hạnh phúc trọn vẹn.HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).GIAO HOI PHAT GIAO VIETNAM TREN THE GIOI.( TINH THAT KIM LIEN.AUSTRALIA,SYDNEY.6/1/2013 ).THICH NU CHAN TANH.MHDT.
No comments:
Post a Comment