- Chờ Thầy - Thích Trí Siêu
- Cái Gì Quý Giá Hơn - Thích Trí Siêu
- Bồ Tát Hạnh - Thích Trí Siêu
- Để Gió Cuốn Đi - Khuyết Danh
- Mẹ Tôi - Khuyết Danh
- Viết Về Cha Tôi - Lưu Trọng Tuấn
- Một Bông Hồng Cho Cha - Võ Hồng
- Người Quan Trọng Nhất Cuộc Đời Bạn - Khuyết Danh
- Cái Bình Rỗng Và Hai Tách Cà Phê - Khuyết Danh
- Sự Tích Cây Xấu Hổ Hay Hạnh Phút Dưới Chân - Khuyết Danh
Chờ Thầy - Thích Trí Siêu Posted: 07 Dec 2011 06:29 AM PST | |||
Cái Gì Quý Giá Hơn - Thích Trí Siêu Posted: 07 Dec 2011 06:26 AM PST | |||
Bồ Tát Hạnh - Thích Trí Siêu Posted: 07 Dec 2011 06:21 AM PST
| |||
Để Gió Cuốn Đi - Khuyết Danh Posted: 06 Dec 2011 08:36 PM PST | |||
Mẹ Tôi - Khuyết Danh Posted: 06 Dec 2011 08:30 PM PST Mẹ Tôi Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: - Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt! Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: - Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười! Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi. Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: - Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay! Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời - Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! Và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi: “Con yêu quý, Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ. Mẹ yêu con lắm, Mẹ..." | |||
Viết Về Cha Tôi - Lưu Trọng Tuấn Posted: 06 Dec 2011 08:25 PM PST VIẾT VỀ CHA TÔI Lưu Trọng Tuấn Nếu phải viết về một người vĩ đại thì tôi sẽ viết về cha tôi. Trên đời này, có lẽ tình mẹ dễ cảm nhận hơn tình cha bởi lẽ đứa con nào cũng được mẹ mang nặng đẻ đau, được mẹ chăm nom từng bữa ăn, tấm áo. Nghĩa mẹ dạt dào như nguồn nước, như trong lời ca dao, song tình cha thì cao vời vợi, chỉ trong hoàn cảnh người con phải ngước mắt lên thì mới nhìn thấy được. Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, tìm được một lời giải hay cho đề toán thầy ra và được thầy khen giữa đội tuyển học sinh giỏi toán. Tôi hớn hở ngồi chờ cha tôi trước cổng trường, thầm nghĩ sẽ chạy ù ra khoe với cha khi cha đến đón. Nhưng các bạn tôi đã được mẹ cha đến đón, chỉ còn tôi đứng nép trước cổng trường trong bóng chiều đang xuống. "Chắc cha quên đón mình rồi!" Mắt tôi cay xè, chực khóc. Tôi giận cha tôi lắm. Tính ương ngạnh trẻ con trong lòng trỗi dậy, tôi đứng lên và quyết đi bộ về nhà, qua một quãng đường dài 5 cây số từ trường tôi gần chợ Tân Ðịnh về đến Hàng Xanh, Sài-gòn. Tôi đã không ăn cơm tối hôm đó dù mẹ tôi cố dỗ dành. Tôi nghe mẹ trách cha tôi sao quên đi đón, còn cha nói: "Tuy là một học sinh giỏi nhưng con trai mình yếu đuối lắm. Anh không hề quên đón con. Anh đã đến trường nhưng không đón mà lặng lẽ theo sau con, xem con ứng xử thế nào. Con mình cần được thử thách, phải tập giải những bài toán khó trong đời." Cha tôi đã dạy tôi những bài học làm người như thế đó. Ngồi sau lưng cha, cha thường nhắc tôi: "Ðừng ngồi cứng đờ, mà phải biết nghiêng người ngược hướng nghiêng của xe thì cha chạy xe mới dễ." Ðể rồi bao năm tháng, ngồi trên chiếc đò tròng trành trên mương rạch cùng các bạn sinh viên, tôi lại nhớ yên xe của cha, biết giữ thăng bằng đò, cũng như thích nghi giữa những tròng trành của cuộc sống. Cũng trên yên xe ấy, cha đã dạy tôi bài học tình người. Mẹ tôi bị tai biến não và mất trí từ năm tôi lên 11 tuổi. Cha tôi sau giờ làm việc thường đưa tôi đi chợ trưa. Một hôm khi đến chợ nghe tiếng kêu "Giật đồ!" cha bảo tôi ôm chặt rồi phóng xe theo chặn đầu kẻ cắp: thì ra là một thằng bé. Bắt nó trả lại túi xách và xin lỗi người phụ nữ, cha tôi dạt đám đông đang la ó đòi đưa nó lên công an: "Nó hối lỗi rồi." Ðến dãy hàng ăn, cha tôi hỏi nó muốn ăn gì trước cặp mắt mở to ngạc nhiên của nó. Vừa ăn tôi thắc mắc hỏi cha sao không cho nó tiền mà lại dắt nó đi ăn. Cha tôi trả lời như cho chính cuộc đời này: "Tiền đã biến người bạn ấy thành thằng ăn cắp, con không thấy sao?" Tôi dậy rất sớm, chuẩn bị dắt chiếc xe đạp ra cùng "lều chõng" đi thi đại học. Cha đã chờ tôi trước cổng, nhẹ nhàng nói: "Con cất xe đi, cha đưa con đi thi. Sao không cho cha biết hôm nay con đi thi đại học?" Tôi chỉ biết lặng im vì muốn tự đi thi như chúng bạn. Cuối buổi thi, cùng cô bạn thi cùng phòng ra đến cổng trường, đã thấy cha tôi từ xa vẫy gọi. Cô bạn mãi từ quê miền Trung vào dự thi nháy mắt nói với tôi: "Bạn sướng thật, có bố đếm từng phút mình làm bài bên cổng trường thi!" Sau này khi nhận giấy báo trúng tuyển, cô bạn ấy hỏi tôi: "Ai sẽ là người thân đầu tiên bạn khoe niềm vui này? - rồi nói luôn - mình đâu còn bố để khoe." Ðêm đó rất khuya, tôi rón rén đến bên cha. Người đang ngồi trên ghế bố đọc truyện Thủy Hử. Tôi đưa cha giấy báo trúng tuyển đại học. Cha xem rất lâu, khẽ khàng xếp lại rồi nắm chặt bàn tay tôi: "Hãy là một người thầy có trái tim như thầy Mạnh Tử, con nhé… ". | |||
Một Bông Hồng Cho Cha - Võ Hồng Posted: 06 Dec 2011 08:16 PM PST "Một bông hồng cho cha" của Võ Hồng(DVHNN) Mẹ! Tiếng gọi thiêng liêng ấy đã xuất hiện trên môi con trẻ từ khi bập bẹ những tiếng đầu đời. Lần giở trong văn chương Việt Nam, chúng ta bắt gặp những câu chuyện về mẹ thật cảm động. Người cha ít được nói đến hơn, thế nhưng không phải không có những tác phẩm viết về người cha thật cảm động. Một bông hồng cho cha của nhà văn Võ Hồng là một trong những thiên tùy bút nổi tiếng về người cha. Người cha trong tùy bút hiện lên thật gần gũi, cảm động biết bao. Cha không chỉ chăm sóc cho mẹ khi mẹ mang thai mà còn giặt cả tã lót, làm tất cả những gì tốt đẹp nhất vì con “Cha săn sóc mẹ khi mẹ mang thai, cha đỡ đần mẹ, cha giúp tay mẹ pha bình sữa, giặt giủ tã lót khi cha mẹ nghèo. Khi cúng đầy tháng, cha châm hương đốt đèn thành kính xin Mụ Bà và tham lam cầu khấn thần linh phù hộ cho con mau ăn, chóng lớn. Có lẽ đó là lần đầu tiên, lần trọng đại nhất trong đời mà cha trọn lòng nghĩ đến những vị thần linh. Vì con mà tin, mà khấn, mà cầu...cho dẫu mang tiếng mê tín cũng sẵn sàng vui nhận”. Cha và con xưa kia sở dĩ gần nhau và thân thiết với nhau nhiều hơn bởi lẽ cha con cùng nhau cày cấy, cùng nhau ra đồng. Xã hội ngày càng văn minh tiến bộ càng phân công công việc một cách rạch ròi, và khi ấy cha con mỗi người mỗi nghề nên không gần gũi và thân thiết như xưa “Xã hội hôm nay trí thức hơn, văn minh hơn, trong cuộc sống cha một nghề, con một nghề, ai lo phần nấy, rốt cuộc tình thương cha con trở nên nhạt dần. Tình quấn quýt cha con chỉ thể hiện khi còn nhỏ. Đến khi quá bậc tiểu học, con bắt đầu lớn, bắt đầu chọn bạn là bắt đầu xa cha”. Xã hội đã không ít lần lên án, báo chí đã tốn không ít không ít giấy mực bởi ngoài đời có biết bao nhiêu những đứa con “bất hiếu” với mẹ cha với những hành vi bội bạc. Khi làm điều ấy không biết họ có nhớ đến cái thời “ta lên năm lên mười…Hãy nhìn những đứa ba tuổi làm nũng với cha. Bắt cha bế chạy nhong nhong. Bắt phải dắt ra cổng nhìn xe cộ….Trên đường đi phải nắm tay cha, thỉnh thoảng nhìn lên mặt cha, dẫu là khuôn mặt tầm thường hay xấu xí”. Người xưa nói “trẻ cậy cha, già cậy con”. Cha dẫu già nua, yếu đuối nhưng rất ngại phiền con nên thường âm thầm chịu đựng “Tuổi càng cao, khổ càng chồng chất, dâu rể không ăn hiếp thì có con muỗi, con kiến ăn hiếp thay. Cứ cắn, cứ chích, nạn nhân thấy đau đâu đập đó, chớ mắt mờ đâu còn thấy rõ. Nhìn lên bầu trời, đâu còn thấy chòm Bắc Đẩu mà mới ngày nào lững thững dắt con đi trong sân cha chỉ cho con nhìn”. Những lúc ấy, cha cần con biết nhường nào. Cha cũng không mong gì quà cáp con gửi về, người già hay tủi thân nên rất cần con quan tâm thăm hỏi “Báo hiếu đâu chỉ món quà, mà có thể đôi tháng gởi một bức thư. Nội dung đâu đòi hỏi cao siêu, chỉ cần mươi dòng lược kể một chuyện đã nghe, một điều vừa thấy…Sinh nhật cha, tặng một cành hoa. Nếu ở thành phố xa, hai ba đứa con gửi về hai ba bức điện chúc mừng, tốn không bao nhiêu mà tạo được sự rộn ràng tới tấp. Niềm vui tinh thần đâu thua bữa tiệc cao lương”. Hạnh phúc cho những ai trên đời còn mẹ, còn cha và đau khổ thay cho ai không còn cha còn mẹ. Hàng năm, ngày lễ Vu Lan, ngoài cài hoa hồng đỏ cho ai còn mẹ, nhiều ngôi chùa còn cài thêm dải nơ tượng trưng cho cha. Nơ xanh: cha còn; nơ trắng: cha mất. Theo quy luật của tự nhiên, rồi sẽ có một ngày tất cả chúng ta đều mất mẹ, mất cha “Cha cũng như mẹ, rồi sẽ một ngày: Đỉnh hoa biểu từ khơi bóng hạc (Cha mẹ mãn phần- qua đời-NV). Nên mỗi người con đều phải vội vàng. Trả hiếu không bao giờ đủ, không được coi là dư, bởi tình cha thương con là "cho" chớ không phải "cho vay" để có thể gọi là trả đủ”. ------------- (*) Cha mẹ mãn phần (Nhị thập tứ hiếu) | |||
Người Quan Trọng Nhất Cuộc Đời Bạn - Khuyết Danh Posted: 06 Dec 2011 08:10 PM PST Người quan trọng nhất trong cuộc đờiCó khi nào bạn tự đặt ra câu hỏi " Ai là người quan trong nhất trong cuộc đời của bạn ??" Mời các bạn đọc và cùng chàng trai trong câu chuyện làm 1 trắc nghiêm nhỏ về cuộc sống, cuối cùng suy nghiệm câu trả lời của người sinh viên này là đúng hay sai ...với mình ? Chuyện xảy ra tại một trường đại học của Mỹ. Sắp hết giờ giảng, giáo sư bỗng đề nghị với các sinh viên: -"Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?" Một nam sinh bước lên. Giáo sư nói: "Em hãy viết lên bảng tên của 20 người mà em khó có thể dời bỏ". Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân... Giáo sư nói: -"Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!" Chàng trai liền xoá tên của người hàng xóm. Giáo sư lại nói: -"Em hãy xoá thêm một người nữa!". Chàng trai xoá tiếp tên của một đồng nghiệp. Giáo sư nói tiếp: -"Em xoá thêm tên một người nữa đi". Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp..... Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba cái tên, bố mẹ, vợ, và con. Cả giảng đường im phăng phắc, mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi!! Giáo sư bình tĩnh nói tiếp: -"Em hãy xóa thêm một tên nữa!" Chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn....anh đưa viên phấn lên..... và gạch đi tên của bố mẹ! -"Hãy gạch một cái tên nữa đi !", tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai. Chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai... Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cũng đau khổ. Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi: -"Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó dời xa nhất?" Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời. Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói: -"Theo thời gian, cha mẹ sẽ dời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi, người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!" | |||
Cái Bình Rỗng Và Hai Tách Cà Phê - Khuyết Danh Posted: 06 Dec 2011 08:04 PM PST | |||
Sự Tích Cây Xấu Hổ Hay Hạnh Phút Dưới Chân - Khuyết Danh Posted: 06 Dec 2011 07:58 PM PST Sự tích Cây Xấu Hổ Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đường?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao. - Anh đi đâu vậy? – Cỏ cất tiếng hỏi khẽ - Đi tìm những vì sao hạnh phúc – Cây lạnh lùng đáp Cỏ ở lại một mình trên thảo nguyên rộng lớn, còn Cây ngày càng vút cao. Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn… Cuộc sống lặng lẽ trôi. Đến một ngày. Cây bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Cây nhận ra rằng mình không thể đến được cái nơi mà nó vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận và nhìn xuống phía dưới. Cây thấy Cỏ vẫn ở đó và đang vui đùa với những cánh hoa, thướt tha cùng những loài bướm. Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận. - Cây ở trên đó thế nào? – một ngày nọ Cỏ cất tiếng hỏi thăm Cây. - Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất vui vẻ - Cây ngẩng cao đầu trả lời Cỏ - Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc? – Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười, quay đi – ngẩng cao đầu nhìn về phía các vì sao cố tránh một ánh mắt nhìn thẳng. Cây biết mình đang là kẻ cô đơn, nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép nó thừa nhận sự nuối tiếc của mình. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình là yếu đuối. Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo. Ngày hôm sau bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên trời cao, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ lại thật gần và thật ấm áp hơn Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau, nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Một loài cây luôn luôn cuối xuống và không biết ngẩng mặt lên. Người ta đặt cho nó tên là Cây Xấu Hổ.HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN )8/12/2011. |
No comments:
Post a Comment