Người tu hành phải tu
tướng vô ngã, tu đến mức độ không còn cái "ta." Nếu không còn cái "ta" thì có
thể nhẫn chịu được hết tất cả, cảnh giới nào đến tâm cũng đều không động, tự xem
mình ví như hư không.
Thành Phật không phải
dễ! Không chặt đứt tâm tham dục mà mong thành Phật thì không khi nào được. Người
đời nay đa số đều thích cầu may, đi đường tắt, dễ dàng bị cuốn hút bởi những
việc huyền ảo, lạ kỳ; do đó bị mê hoặc, lạc vào lưới ma.
Tại sao nói láo? Vì sợ
mình bị mất quyền lợi, sự bị thua thiệt.
Nếu phạm giới dâm dục
thì dễ dàng phạm giới sát hại, ăn cắp và nói láo. Vì thế, giới dâm dục bao gồm
các giới sát hại, trộm cắp và nói láo.
Giữ Năm Giới, làm Mười
Ðiều Lành thì được sanh lên cõi trời, cõi người. Nếu còn tâm tham lam, sân hận,
ngu si, thì sẽ đọa lạc vài ba đường ác.
Nếu hiểu rõ Giới Luật
thì có thể thâm nhập toàn cõi Phật Pháp. Nếu không hiểu Giới Luật thì giống như
mây bay trên trời, lơ lơ lửng lửng, không có một điểm tựa căn bản.
Căn bản của Giới Luật
chỉ có một điều, đó là không ích kỷ.
Tinh tấn trì Giới chủ
yếu là ngay tại những nơi không ai thấy. Không phải chỉ tinh tấn trì Giới trước
mặt người khác mà khi ở một mình cũng phải luôn luôn tinh tấn, siêng năng,
nghiêm trì Giới Luật.
Chúng ta học Phật Pháp
tức là học không não hại kẻ khác. Là Phật tử, phải nên ăn chay; vì nếu ăn thịt
tức là làm tổn hại sinh mạng của những chúng sanh khác.
Ăn chay là phải chịu
thiệt thòi vì không thể hưởng được của ngon vật lạ trong cuộc đời. Nhưng nếu
không ăn chay mà lại ăn thịt loài vật thì sau khi chết phải tới địa phủ để thanh
toán nợ nần. Tôi lấy lương tâm mà nói thật cho các vị biết rằng: Nếu mọi người
không ham "khoái khẩu," không tham hưởng thụ, thì sau khi chết sẽ không phải ra
tòa!
Người học Phật mà không
giữ Giới Luật thì cũng giống như chiếc bình không đáy--đổ nước vào bao nhiêu thì
chảy ra bấy nhiêu. Thế nên phải nghiêm trì Giới Luật thì từ từ sẽ đạt tới cảnh
giới vô-lậu.
Cho dầu tu pháp môn gì
đi nữa, chúng ta cần phải có tâm nhẫn nhục thì mới thành tựu. Nếu không có tâm
nhẫn nhục thì không thể thành tựu trong bất cứ pháp môn nào.
Người xuất gia tu Ðạo
gì? Tu Ðạo Nhẫn Nhục.
Nhẫn là hạt châu vô giá
mà người người không biết đào tìm. Nếu biết cách dùng thì muôn sự đều tốt
lành.
Người tu Ðạo cần phải
nhẫn những gì mà kẻ khác không thể nhẫn, nhường nhịn những gì mà kẻ khác không
thể nhường nhịn, ăn mặc những gì mà kẻ khác không thể ăn mặc--nói chung là phải
thọ nhận những gì mà người khác không thể thọ nhận.
Khi chúng ta tu Ðạo,
việc quan trọng nhất là không tranh. "Không tranh" tức là không cùng người khác
tranh đua hơn thiệt, điểm tốt điểm xấu, hoặc tranh luận về việc đúng việc sai
của kẻ khác.
Dẫu trong hoàn cảnh nào
đi nữa, chúng ta cũng chớ tham lam thái quá. Phải thường biết đủ, nhẫn nhịn. Ðó
là pháp vi diệu vô thượng mà mọi người lại quên đi! Thế nên, nếu không tranh,
không tham thì phước thọ vô biên. Nếu vẫn còn tranh chấp, tham lam, nhiễu loạn,
thì nghiệp tội đến với mình không ít, muốn thoát khỏi ba cõi cũng không cách gì
thoát ra được. HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).GIAO HOI PHAT GIAO VIETNAM TREN THE GIOI.TINH THAT KIM LIEN.AUSTRALIA,SYDNEY.28/3/2013.THICH NU CHAN TANH.MHDT.
No comments:
Post a Comment