Friday, 1 August 2014

Chánh niệm là luôn luôn mọi lúc.
 

Tôi muốn chấm dứt vọng tưởng. Tôi muốn cả ngày rỗng lặng trong cả thân và ý. Tâm trí tôi cứ chạy miên man mãi và thật khó dừng lại. Làm việc hết mình vào sự tập trung, đôi khi, tôi có thể ngăn chặn những tiếng ồn ở trong tâm trí tôi lại chừng vài giây phút. Xong rồi mọi thứ lại trở lại và tôi lại bắt đầu lại; tôi không có khả năng kiểm soát được tâm trí của mình. Tôi đang học cách kiểm soát và vô cùng mong muốn chấm dứt những vọng tưởng của mình. Một công việc thật khó khăn.
Bữa trưa hôm qua, tôi cảm nhận được một sự đột biến mạnh mẽ về ham muốn – chỉ là ham muốn nói chung – muốn cái gì đó từ bên ngoài để khiến tôi đầy lại. Điều này biểu lộ qua việc tôi muốn nói chuyện với thầy Hằng Triều trong bữa ăn trưa. Ham muốn ấy thật mạnh mẽ và tôi đã phải rất vất vả để ghìm nó lại. Mặc dù vậy, tôi đã kềm giữ và cắt bỏ được ham muốn này . Lúc sau, khi nhiều thức ăn hơn được mang ra và tôi đã ăn đủ, tôi tự nhủ “đủ rồi”. Lúc ấy, tôi đã có thể dừng lại và cảm thấy tốt đẹp. Ngay lập tức, tôi liên tưởng ngay rằng những rắc rối của tối với các vọng tưởng đều giống nhau: Tôi không thể kiểm soát được tâm trí của mình trong suốt cả ngày lúc bình thường, vậy làm sao tôi có thể mong kiểm soát được nó trong khi lạy được? Tại sao tôi lại phải phân chia một ngày ra như thế? Không có sự khác biệt giữa việc ăn, lạy và làm việc. Đối với một hành giả, chánh niệm chính là sự quán tâm trong mọi thời. Hành trì có nghĩa là hành trì trong mọi lúc. Như thế mới gọi là tu hành và như thế mới gọi là hành trì kiểm soát tâm ý. Cho nên, hãy quán tâm và không mê mờ, không bị u ám, không tối tăm, không bị âm khí trong mọi lúc, giống như ngay lúc này.
 
 

Chỉ cần một vọng tưởng xoay chuyển là tôi có thể bị cắt nát
 
Sự tu hành – tấm kính vỡ
Ngay khi tôi lạy qua nguyên tấm kính chắn gió của chiếc xe ai đó bị vỡ nát, những mảnh kính vỡ trải dài dài mười thước – một tấm thảm lấp lánh với những mảnh thủy tinh sắc nhọn dầy đặc trên giống như lớp kem vanilla phủ trên bề mặt đen của chiếc bánh – tôi đã lạy hết sức cẩn thận, rất quán niệm.
Chỉ cần một di chuyển sai lầm là tôi có thể bị cắt nát, tay, đầu gối và đầu. Tôi đột nhiên nhận ra rằng, nếu lúc nào tôi cũng tu hành được như vậy; như lúc tôi lạy trên đoạn đường phủ đầy mảnh thủy tinh vỡ ấy, thì tôi có thể thành tựu được chút gì đó.
Ngay khi tôi đi qua hết mảnh vỡ tấm kính, những thói quen tâm trí lười biếng của tôi lại choán đầy trở lại và tôi đã đi qua quãng đời bị giăng phủ đầy sương mù của tôi.
 


Đấy, nước cam ép bằng đá biển
 
Tu Đạo
 
“Tu hành” (Tu) cũng có thể được dịch nghĩa như là “tu sửa”, “làm cho đúng”, “sửa chữa”, “điều chỉnh”, “ cắt tỉa”, “sửa soạn”. Và điều quý vị làm trong khi “tu hành” đó là chỉnh đốn lại phương pháp, đường lối, cách thức, con đường của quý vị.
Quý vị đang tham gia vào công việc tái định hướng hoặc phục hồi những năng lượng đã bị sử dụng sai do đi chệch hướng khi quý vị mất đi sự thanh tịnh của mình.
Quý vị đang điều chỉnh các kênh dẫn để năng lượng chảy đúng hướng. Trước hết, quý vị phải có niềm tin rằng có một con đường đúng đắn. Quý vị phải thừa nhận rằng mình không còn ở trên con đường đúng đắn ấy nữa và rồi quý vị phải quyết tâm tìm lại nó. Lập những lời thệ nguyện để ràng buộc mình với mục đích. Tiếp đến, quý vị cần phải tìm một phương pháp để chuyển đổi cái cũ thành cái mới – quay trở về với bản nguyên. Và sau đó, quý vị cần phải thực hiện phần khó khăn nhất, đó là bám thật chặt vào pháp môn tu hành của quý vị cho dù thế gian có thay đổi. Trong khi tu hành, quý vị phải chịu đựng áp lực cực lớn từ bên trong và bên ngoài. Quý vị phải có khả năng chịu đựng sự khổ đau trong một thời gian dài, sự khó chịu, sự căng thẳng về thân thể lẫn tinh thần, điều này gần như đạt tới tình trạng “điên rồ”. Bám chặt vào pháp môn tu hành và tất cả những trạng thái nhất thời này sẽ qua đi, rồi những kinh mạch mới/cũ này sẽ tràn đầy sự sống và luân lưu Phật quang. Điều kiện tất yếu khác là cần có một người thầy/một người cố vấn/người hướng dẫn có kinh nghiệm, trí tuệ và từ bi, người này đã thực sự thành tựu trong việc tu đạo và có thể dẫn dắt quý vị ra khỏi những sai lầm và truyền cảm hứng cho quý vị hướng tới mục tiêu. Những vị thầy như vậy rất hiếm và còn quý báu hơn chính cả trái đất này nữa. Khi quý vị tìm thấy được một người thầy như vậy rồi, thì sự thành công trong việc tu đạo của quý vị là điều có thể. Yếu tố cần đến từ chính quý vị: sự nỗ lực duy trì liên tục và sự kiên trì. Tuyệt đối chân thật và không ngừng nghỉ, sau đó thực hành, thực hành tu đạo.
 
Đừng trở lại từ đầu
Khi quý vị có được sự hứng khởi và đang tu tập, quý vị cần phải cẩn thận hơn bao giờ hết để không để rò rỉ năng lượng của mình. Đừng mạo hiểm gây ra kẽ nứt cho dù chỉ là một vết nhỏ trong dòng mạch của mình. Quý vị cần biết những gì phải canh chừng: bất kỳ thứ gì mà “ta” thích như đồ ăn, sự thoải mái cho thân thể, sự tán thành của những người khác, tán chuyện, đọc sách giải trí, nghe nhạc; nói chung, khi sức nóng dần tăng lên và quý vị cảm thấy giống như một trái mận chín sắp rơi khỏi cành cây Bồ Đề, và áp lực vừa mới lắng dịu đôi chút trước khi tiếp tục leo lên dốc núi để đến một vùng cao nguyên hoặc trước khi một bài kiểm tra quan trọng tiếp theo; đừng nghỉ xả hơi vào lúc này. Hãy gióng chuông cảnh giác và đóng cửa hầm lại bởi vì nó ở ngay nơi đây, khi quý vị mất đi chánh niệm và thế là kết thúc toàn bộ trận banh và “quý vị lại phải bắt đầu làm lại”.
Nên nguyện rằng, lần trước là lần cuối cùng mà quý vị trở lại từ đầu. Từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, giữ vững chánh niệm, lập trường và thực hành không thối chuyển.
Đây là lúc để tu hành – giữ gìn các giới luật giống như một chiếc áo giáp chống đạn. Những giới luật sẽ giữ cho tâm trí của quý vị khỏi rong ruổi khắp hư không.
 
Nước cam ép bằng đá biển
 
Có mấy quả cam, nhưng quý vị lại không thể ăn và cũng không có dụng cụ vắt cam? Quý vị đang ở gần bãi biển chứ? Đi xuống nước và tìm một viên đá hình tròn cỡ chừng bằng quả bóng tennis. Nếu nó có một mặt bằng phẳng, càng tốt. Rửa thật sạch, tốt nhất là ngâm nó trong nước qua một đêm để tránh những loài thủy sinh nhỏ bé sống ẩn mình trong các kẽ nứt. Lấy một cái nồi sạch , cắt cam ra làm đôi, đặt viên đá bên tay trái và nửa quả cam bên tay phải, bắt đầu ép cam lên viên đá bên trên cái nồi cho đến khi nước cam đã được vắt kiệt. Đấy. Nước cam ép bằng đá biển.
 
Đừng có làm anh hùng rơm
Có vấn đề với cái bụng đang bồn chồn – không thể ăn nhiều trong bữa trưa. Buổi lạy sáng tràn đầy năng lượng – tìm thấy điểm trung tâm của chính mình, nhận thấy sự tiến bộ của bản thân, nghĩ: Nên bỏ luôn cả bữa trưa. Và quý vị có biết ý nghĩ này đã kéo lùi quý vị lại thế nào không. Giữ chánh niệm và giữ cho sự sáng suốt này tiếp diễn. Tôi đã ấp ủ cái vọng tưởng ấy trong chừng một lạy và rồi chợt nhớ ra rằng đôi ba lần trước đây tôi đã nhịn ăn do bốc đồng – rốt cuộc tôi bị đói, cáu kính, mệt mỏi và sau đó lại ăn quá nhiều khi kết thúc nhịn ăn – tất cả những điều rắc rối này là vì tôi đã cố duy trì “sự tu hành” ở mức cao độ. Đây không phải là phương cách. Phương cách là tiến bộ chầm chậm mỗi ngày, không tỏ v anh hùng, không bộc phát đột ngột. Quý vị cần bình thường hơn chứ không phải ít bình thường hơn. Vì thế, tôi quyết định ăn bữa trưa, chỉ có điều ăn ít đi một chút và nhai kỹ hơn.
 


Rồi ngay sau đó chiếc xe tải của tôi bị chết máy

 
Cảm giác giống như một quỷ A tu la dễ bùng cháy cao độ. Cáu kỉnh và ngứa ngáy muốn đánh nhau. Sương mù, kiến, những chiếc xe tải chạy dầu cặn diesel, những vết bọ cắn ngứa ngáy, hàng rào dây thép gai – tất cả như bỏ thêm dầu vào ngọn lửa vốn đang hết sức nguy hiểm. Bất cứ thứ gì cũng cuốn hút vào khi tôi bực bội. Và sự bực bội này là gì? Chúng đến từ đâu?
Đó là năng lượng đẩy ra, bắn tung tóe không thể kiểm soát ở bên trong – mới lạ và lộn xộn. Đó là cái bản ngã nhỏ bé xấu xí đang đấu tranh để giữ quyền điều khiển –nó không có “buông ra” một cách dễ dàng vậy. Cái tự ngã quay trở lại và tìm cách để phá hoại sự tu hành, làm suy giảm sự tiến bộ. “Tại sao ông lại không chỉ trích người khác, các lỗi lầm của họ thật phát bực quá đi thôi?” nó gợi ý. “Ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy”. Vì thế, sự tranh đấu tiếp diễn. Những trận chiến nóng bỏng và vi tế ở bên trong.
Những cuộc đấu tranh là với chính bản thân tôi; với những thói quen xấu cố hữu được nuôi dưỡng từ tham lam, nóng giận và ngu si. Tu hành đơn giản là như vậy. Dụng công ở bên trong, trị bệnh tận gốc. Nó thực sự rất khó khăn, nhưng tất cả đều đáng giá. Sẽ chẳng có thứ gì và cũng chẳng có ai có thể giúp quý vị giải thoát cả.
Có 84.000 cách khiến cho “cái tôi” của quý vị khổ sở. Ba bước một lạy chỉ là một trong số đó. Mọi cách đều hữu hiệu và tôi nghi rằng chúng đều như nhau – những thứ trân bảo.
Bốn người lướt sóng thận trọng thu hết can đảm nhón từng ngón chân đi đến và hỏi. Chúng tôi chắc hẳn trông giống mấy chú gấu ở công viên quốc gia Yellowstone lắm. Leonora và Clarisse cúng dường bữa trưa và những vật dụng khác.
 
“Cảnh giới”
 
Trong khi đọc Kinh Hoa Nghiêm, tôi kinh nghiệm được như sau: Tôi cảm giác như mình đã trở về nhà. Điều hy vọng ngông cuồng nhất và suy nghĩ kỳ quặc bí mật của tôi - tôi không thể diễn tả bằng lời, là sự thật – nó tồn tại. Giống như nhảy xuống hồ nước mát trong một ngày nóng và bụi bặm. Chẳng có nghi ngờ hay sợ hãi hoặc chỉ trích cay nghiệt. Giống như nhảy qua một khe núi. Không bao giờ phải quay trở lại lần nữa. Chỉ là một cái gì ở đâu đó bên trong mà tôi đang tìm kiếm – trong một thời gian rất dài mà tôi đã lãng quên.
Giống như nhìn trộm qua một ô cửa sổ nhỏ vào một hội trường lớn tuyệt đẹp không thể tưởng tượng nổi – được trang hoàng và không có dấu vết của bất kỳ sự tiêu cực hay lộn xộn nào. “Ồ, thực sự là nơi này. Nó tồn tại. Nó không chỉ ở trong tâm trí tôi”. Và ai đó mở cửa rồi nói, “Vào đi nếu ông muốn, có rất nhiều phòng”. Và giọng nói ấy giống như của tất cả những người mẹ của quý vị hay của chính quý vị. Rồi đột ngột và rất tinh tế, bất kỳ điều gì ngăn cách thế giới này và cái điều không thể tưởng tượng đó mất đi, tan biến và quý vị thực sự ở đó!
Và thế rồi tất cả biến mất giống như một giấc mơ khi tỉnh thức – mờ dần, mờ dần – giống như những linh hồn và động vật ăn đêm trở về nhà trước khi mặt trời mọc. Thật vi tế và khó nắm bắt, thân quen không lẫn vào đâu được.
Một người đàn ông hói đầu đang quỳ gối, hai tay chắp lại trong tư thế cầu nguyện và chờ chúng tôi đi qua.
 
Sự suy sụp tinh thần
 
“Thật buồn cười” người đàn ông nói.
“Cái gì cơ?” tôi hỏi.
“À, tôi vừa lái xe ngang qua đây và nhìn thấy hai ông, nghĩ rằng, ‘tôi rất muốn nói chuyện với họ, nhưng lại không có chỗ dừng xe’. Vì thế tôi tiếp tục lái xe đi”.
Tôi: “Rồi sao?”
Người đàn ông: “Rồi ngay sau đó, chiếc xe của tôi chết máy. Ở đằng kia kìa”.
Ông ta chỉ tay về phía chiếc xe tải cắm trại. “Vậy thế các ông đang làm gì vậy?” Chúng tôi có một cuộc trò chuyện ngắn về ba bước một lạy và Chùa Kim Sơn. Anh ta cố tìm kiếm một cái gì đó và nghĩ rằng có lẽ chúng tôi có nó. Nói chuyện về điều đó, tôi nhận thấy rằng, sẽ chẳng đóng góp hay giúp ích gì cho hai chúng tôi, vì thế, tôi lịch sự quay trở lại để lạy.
“Tôi thích sự đào tạo nghiêm ngặt… không có thêm vũ khí hả? Đó quả là một điều gì đó!”.
 

Chúng tôi muốn lấy đi công việc của ông
 
Giấc mơ:
Sư Phụ đang chỉ dẫn một nhóm người chúng tôi (Tăng đoàn và các cư sĩ) về các Pháp môn và những mối nguy hiểm của hành trình vượt Sông . Mối nguy hiểm và trở ngại lớn nhất là sự sợ hãi. Nếu không có sự sợ hãi, mà thay vào đó là lòng tin tưởng, khi đó cái tự tánh bản nguyên sẽ giống như nước (phù hợp với hoàn cảnh nhưng không thay đổi, thay đổi theo hoàn cảnh nhưng luôn phù hợp - tùy duyên bất biến, bất biến tùy duyên). Tôi ngã vào một dòng nước chảy siết trong khi Sư Phụ đang giảng giải, nhưng tôi vẫn cố làm theo hướng dẫn của Sư Phụ từ trên bờ – tôi đi qua một thác nước nguy hiểm và bị cuốn phăng ra và văng lên trên một xa lộ, đi bộ dọc theo con xa lộ ở đó chỉ toàn những chiếc xe hơi và xe vận tải đang chạy nhanh – Tôi có thể tìm thấy được một con đường an toàn mà không cần phải nỗ lực. Phần đầu của giấc mơ là ở trong một thành phố và tôi có thể bay và nhảy giống như tôi không trọng lượng. Tôi có thể làm mình nặng hay nhẹ tùy theo ý muốn.
 
Giết hại:
Tôi có hai điều ân hận lớn từ hồi thơ ấu: 1) bắt ong và ướp xác chúng với rượu trong lò nướng. 2) giết chết một con chim nhỏ bằng khẩu súng bắn bi sắt BB của tôi. Đó là lần đầu tiên và là lần cuối cùng. Điều đó khiến tôi khổ sở. Tôi nghe người ta nói và tin rằng súng và việc săn bắn là điều thú vị; đó là điều mà người ta cần phải làm để trở thành một “người đàn ông”. Rồi một ngày ở trang trại tôi đã bắn chết một chú chim nhỏ. Nó rơi xuống và xoay lủng lẳng trên cái dây, hai chân treo ngược lên. Tôi không thể tin được. Tôi có cảm giác bị dối gạt và lừa bịp. Giết chóc quả là kinh khủng.
Ngày đó tôi đã mất đi điều gì đó, một thứ thật quý giá. Và nó chẳng khiến cho tôi cảm thấy giống một “người đàn ông”.
Khi tôi lớn hơn và vài người lớn dẫn tôi đi săn với những khẩu súng săn hai nòng theo nghi lễ trưởng thành, tôi cố ý làm ra vẻ vụng về và bắn trượt mọi thứ mà tôi nhắm tới. Họ biết. Họ không bao giờ dẫn tôi đi nữa. Tôi cũng chẳng bao giờ đi nữa. Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày ấy – ngày nào cũng rõ ràng sống động như ngày hôm qua và nghiệp có vị đắng ngắt và cảm giác nặng nề.
Kiến! Mỗi khi cúi lạy và đứng lên hai tay tôi phủ đầy kiến. Ngủ trong chiếc túi ngủ trong xe hơi mà đôi chân tôi cũng vẫn đầy những vết kiến cắn.
Chúng tôi ngồi nghỉ chân ở gần một gốc cây với vỏ cây chuyển động rất kỳ lạ. Thân cây phủ đầy kiến. Làm thế nào mà một chúng sinh lại có thể tái sinh thành cả tỉ con kiến? Do vọng tưởng và hành động. Hãy thận trọng.
Ba hay bốn chiếc xe cảnh sát chở đầy cảnh sát chạy qua, bấm còi và vẫy tay. Nguyên cả một xe chắp tay làm ra vẻ như đang cầu nguyện và lạy. Căng thẳng và những rung động xấu đã chuyển đổi, cuối cùng thì chúng tôi cũng yên ổn.
Vọng tưởng: Nếu như thay vì dùng súng ống, tất cả cảnh sát cần làm để giữ gìn an ninh trật tự bằng cách chắp hai tay lại và nhắc nhở mọi người về những lời nguyện và giới luật. Mọi người khi đó sẽ đáp lại rằng, “Ồ đúng thế! Tôi quên mất – tôi đã hơi tham lam.” Với những sai phạm lớn hơn, họ có thể sẽ phải đi ra ngoài và lạy hoặc trì chú lớn tiếng. Tại sao lại không? Chúng tôi vừa gặp một viên cảnh sát đạo sĩ đầu tiên của chúng tôi. Vấn đề chỉ là thời gian. “Ở cõi nước của Phật A Di Đà còn không có tên của ba ác đạo, huống chi lại có thật ”. Một đất nước mà người dân trì ngũ giới thì sẽ được như vậy – vì thế, chúng tôi nói với viên cảnh sát một cách chân tình rằng: “Chúng tôi muốn lấy đi công việc của ông”.
 
Quả báo sẽ tìm đến cho dù chúng ta có ở đâu
 
Lời cảnh báo từ viên cảnh sát.
Buổi sáng nay, chúng tôi nhận được lời cảnh báo từ viên trung sĩ – phó cảnh sát trưởng rằng có rất nhiều điều ác diễn ra trên xa lộ – cướp bóc, đánh đập, giết người, “những thứ mà chúng tôi chưatìm ra. Hôm qua, có ai đó đào lên thấy một cái đầu của một đàn ông, hai bàn tay và chân, phần còn lại của cơ thể thì bị mất. Chúng tôi đoán rằng việc này đã xảy ra cách đây đã ba hôm. Các ông cần phải rất là thận trọng. Nếu các ông ở trên bãi biển thì sẽ bị xé xác. Tôi muốn khuyên các ông tránh ở trên bãi biển”.
Những câu chuyện kinh dị vẫn c tiếp tục nhưng ý chính của nó là có những hoạt động ác hại ở trên con đường ven biển. Thật sự thì chúng tôi đã biết điều này trước khi chúng tôi bắt đầu đi rồi.
Chắc chắn là không bao giờ có khác biệt ở bất cứ nơi nào. Pháp sư Huyền Trang đã phải đối mặt với những mối nguy hiểm lớn. Pháp Sư Nghĩa Tịnh, Hòa Thượng Hư Vân – tất cả đã đi trên những con đường “không an toàn”. Nếu chúng tôi thay đổi hành trình vì những nguy hại có thể xảy ra với bản thân, thì những lời nguyện của chúng tôi sẽ không đáng giá lắm.
Đối với tài sản, điều duy nhất tôi trân quý là Kinh điển, cuốn sách dạy tu hành và tấm hình của Sư Phụ. Mọi thứ khác chỉ là vật phẩm cho sự tiện nghi – giầy, quần áo, dao cạo vv… Mọi thứ đều có thể thay thế được. Nếu chúng ta phải bị nghiệp đến với chúng ta, thì quả báo sẽ tìm đến cho dù chúng ta có ở đâu đi chăng nữa. Nếu chúng ta không có nghiệp duyên liên quan tới những người xấu, nếu chúng ta không giết hại trong quá khứ, thì chúng ta có thể lạy ngang qua ổ rắn mà không hề bị nguy hại. Không có vấn đề gì.
Nghiệp báo mà chúng ta phải chịu chắc chắn không bao lâu sẽ tìm đến, càng sớm càng tốt, trong lúc chúng ta đang có được một vị thiện tri thức chỉ dẫn cho.
Việc nghiêm trì giới luật là sức khỏe, sự thoải mái, sự bình an cả thân lẫn tâm.
Phá giới luật thì giống như bị thương hoặc là bịnhvậy. (Yếu ớt, dễ bị tổn thương, bị giới hạn và phụ thuộc).
Tôi đã quan sát những con côn trùng và thú vật bị thương. Chúng rất cảnh giác và tìm chỗ trú ẩn – trong tình trạng nguy khốn và sợ hãi. Tại sao? Bởi vì chúng dể dàng trở thành con mồi và kề cạnh với cái chết. Hãy thận trọng. “Cần phải quan sát chỗ mà mình sẽ đặt chân lên và đặt chân lên mặt đất thật s”. Nghiêm trì giới luật!
Những sự bám chấp vào vọng tưởng là những vết thương – “tự ngã” là căn bệnh. Quy y Tam Bảo chính là việc tìm kiếm nơi trú ẩn khỏi cơn bão (vô thường, đau khổ, sinh và tử). Tam Bảo, một Đạo Tràng chân chánh, và một vị Thiện Tri Thức là những yếu tố quan trọng nhất trên hành tinh này. Thiếu những điều đó, thì chúng ta sẽ bị hút vào dòng xoáy và bị dìm xuống cống. Như thế gọi là “cuốn theo dòng nước” – theo qua cái thác nước và rơi xuống chỗ nước xoáy. Hãy bám lấy con thuyền Bát Nhã trước khi bị dòng chảy và thời gian cuốn quý vị đi mất.
Để dạy và chuyển hóa bản thân mình cùng những người khác cho tới khi mọi lời nguyện được trọn vẹn, đến khi công việc đã hoàn thành xong và rồi quay trở lại cho đến khi việc hợp lại được hoàn tất là một công việc lâu dài. Nghỉ ngơi? Nghĩ rằng “quý vị” đã thành tựu được cái gì đó rồi và có thể nghỉ ngơi chút ít hoàn toàn là điều sai lầm và gây đau khổ.
 
Đôi khi, như thế là quá nhiều để nuốt vào.
Hai phóng viên của báo Malibu Surfside News phỏng vấn và chụp ảnh. Ngay sau đó, một phụ nữ trên đầu đội chiếc lá nguyệt quế, người này vừa mới trông thấy một vị Hòa Thượng người Hoa đi cùng với chúng tôi và nhất quyết muốn tìm vị đó. “Vị ấy vừa ở đây với các ông cách đây một phút! Tôi đã nhìn thấy mà!”, cô ta hốt hoảng nói.
Rất nhiều trẻ em, rất nhiều câu hỏi. Một anh thanh niên trẻ (chừng 17 tuổi) cứ quay trở lại. “Tôi chưa sẵn sàng cho điều đó (trở thành nhà sư). Tôi không thể làm được”.
Tôi: “Mọi việc đều không nên cưỡng ép – khi đến thời điểm, thì đó sẽ là lúc”.
“Trước khi ông làm nhà sư, ông đã từng làm các việc khác chưa – ông biết đấy, như là lướt sóng, chơi thể thao hay bất kỳ việc nào đó?”
Tôi: “Chắc chắn rồi. Tất cả những việc đó và nhiều hơn thế nữa. Và nếu cậu gom tất cả những việc ấy lại cùng với nhau thì chúng thậm chí không thể sánh bằng một ngày lạy được”.
“Thật thế à?”
“Đúng vậy!”
“Ông nghĩ gì khi lạy?”
“À, khi anh lướt sóng và lên được một con sóng tốt và thực sự điều khiển được việc lướt sóng, lúc đó anh nghĩ gì?”
“Chẳng nghĩ gì cả, tôi đoán vậy”.
“Đúng thế. Khi lạy đúng cách, thì cũng giống như vậy, chỉ có cái là luôn luôn vậy…”
“Trong suốt 17 năm qua, tôi chưa bao giờ thấy một Phật tnào – Tôi chưa bao giờ trông thấy bất cứ điều gì giống như thế này cả. Có tu viện nào ở gần đây không? … Tôi không thể lạy được như thế. Nhưng tôi nghỉ rằng nếu ông để tâm vào đó thì… Hẹn gặp lại ông sau, có lẽ là ngày mai. Cảm ơn ông”.
Những thiện căn thực s. Quý vị có thể biết ngay. Giống như ở trên ngọn núi cao trong vùng hoang sơ – một kiểu như vậy.
“Tôi là một tín đồ của đạo sư Maharaji”. Không đáp lại, tiếp tục lạy.
“Ngài sống ở gần đây”. (chỉ về phía những ngọn đồi nằm bên hẻm núi Trancas)
Không đáp lại. “Ngài ấy, đạo sư, là Đức Phật hiện thời, tôi xin thề!”
 


Lạy ngay sát bên cạnh điểm tận cùng của thế giới, đằng sau những cảnh cống này và băn khoăn tự hỏi ai ngồi đằng sau những dàn điều khiển, họ lớn lên như thế nào, những người này ăn gì và đọc cái gì, họ nghĩ gì về cái chết, liệu sự tức giận của họ có thắng lướt những gì họ đã được huấn luyện  khi họ nhấn nút để phóng đi những thứ chất nổ chết người trị giá hàng triệu đô la lên thật cao và xa, họ tin tưởng vào điện và kim loại ra sao, họ đặt giá trị việc "nhận mệnh lệnh" lên trên lương tâm và trí huệ như thế nào.
Liệu có lúc nào đó trong đời khi họ bước qua lằn ranh và gia nhập vào phía đen tối hay không? Liệu họ có biết những đau khổ và nguyên nhân của nó hay không? Quý vị có thể nói gì nếu quý vị được họ lắng nghe? Phải chăng tất cả họ đều là những con tốt nhỏ trong bàn cờ? Ai là người quyết định? Đây là nỗ lực của ai? Chúng tôi cách nhau quá xa trong suy nghĩ của mình. Ở những nơi nào đó, quý vị sẽ phải chai sạn để có thể làm được những gì mà họ làm. Tôi biết họ từ đâu đến. Họ đến từ gia đình của chính tôi.
Nếu quý vị cần một công việc, có con cái phải nuôi dưỡng, những món tiền hàng tháng phải trả cho nhà cửa, xe hơi, xe mô tô, tàu thuyền, máy truyền hình, máy hát âm thanh nổi, bảo hiểm xe, bảo hiểm y tế ..., và một công việc trả lương khá tại một căn cứ hỏa tiễn mở ra và quý vị đủ tiêu chuẩn thì quý vị sẽ chấp nhận công việc đó hay quý vị sẽ từ chối vì một số đạo lý vô hình và trừu tượng? Tôi mong rằng quý vị sẽ từ chối. Duy chỉ có niềm tin vào Phật Pháp mới giúp tôi hành động đúng đắn khi đối diện lựa chọn đó.HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).GIAO HOI PHAT GIAO VIETNAM TREN THE GIOI.TINH THAT KIM LIEN.BAT CHANH DAO.THICH NU CHAN TANH.GIAC TAM.AUSTRALIA,SYDNEY.2/8/2014.

No comments:

Post a Comment