I. SONG YẾU
1. Các pháp do ý dẫn đầu Ý chủ,
ý tạo bắt cầu đưa duyên Nói, làm với ý chẳng hiền Bánh xe, bò
kéo khổ liền theo sau!
2. Các pháp do ý dẫn đầu Ý chủ, ý
tạo bắt cầu đưa duyên Nói, làm với ý tốt hiền Như hình dọi bóng vui
liền theo sau!
3. "Nó đánh, nó cướp của tôi! Lại còn nhục
mạ lắm lời đắng cay!" Ai mà ôm ấp niệm nầy Lửa phiền thiêu đốt tháng
ngày chẳng nguôi!
4. "Nó đánh, nó cướp của tôi! Lại còn nhục
mạ lắm lời đắng cay!" Người không ôm giữ niệm nầy, Lửa phiền chợt
tắt khổ rày tự tiêu!
5. Nếu ai lấy oán báo thù Oan oan tương
báo thiên thu hằng sầu Từ tâm định luật nhiệm mầu Lấy ân báo oán còn
đâu oán thù?
6. Luận tranh chẳng có ích gì! Tranh
cường, hiếu thắng lắm khi phiền hà Ai người suy gẫm sâu xa Nói năng tự
chế, bất hòa lặng yên!
7. Người hằng say đắm lục trần Uống ăn vô
độ trăm phần dễ duôi! Ma vương chúng vỗ tay cười Cây cành mềm
yếu tơi bời gió lay!
8. Người hằng quán niệm tự thân Uống ăn
tiết độ tinh cần sớm hôm Ma vương đâu dễ khinh lờn Gió qua núi
đá chẳng sờn, chẳng lay!
9. Người không tự chế, không chơn Người
mà tâm địa chẳng hơn thế phàm! Làm sao xứng mặc y vàng? Làm sao xứng
đáng dự hàng Sa-môn?
10. Người mà nhẫn nại tu hành Nghiêm trì
giới luật cao thanh rỡ ràng Khen thay! khéo mặc y vàng? Khen thay! xứng
đáng dự hàng Sa -môn
11. Phi chơn lại tưởng chánh chơn Chánh
chơn lại tưởng phi chơn, đó là: Duy trì ác kiến, ác tà Ngu nhân nào
thấy tinh hoa pháp mầu!
12. Chánh chơn thấy rõ chánh chơn Phi
chơn thấy rõ phi chơn, mới là: Lìa xa ác kiến, ác tà Trí nhân dễ ngộ
tinh hoa pháp mầu!
13.14. Nhà ai vụng lợp, mưa tuôn! Tâm
người kém hạnh dễ luồn ái tham Mái tranh che đậy kỹ càng Tâm người khéo
giữ, dục phàm khó xen!
15. Ðây hối quá, kia ăn năn Tâm người ác
hạnh hai đằng chẳng vui Bất an, ưu não rối bời Mắt nhìn khổ
báo, Phật, trời thở than!
16. Ðây hoan hỷ, kia hỷ hoan Tâm người
thiện hạnh mọi đàng mọi vui An vui, hoa nở, nụ cười Mắt nhìn phước
sự thảnh thơi, nhẹ nhàng!
17. Ðây đau khổ, kia khổ đau Tâm người ác
hạnh muộn sầu thảm thương Thở than nghiệp dữ đã vương Chết vào khổ cảnh
đoạn trường, than hơn!
18. Ðây hạnh phúc, kia an vui Tâm người
thiện hạnh rạng ngời hân hoan Ðã mừng gieo được phước vàng Sanh vào
tiên cảnh lại càng mừng hơn!
19. Suốt thông kinh luật mặc
dầu Nếu không hành đạo đếm trâu, đếm bò! Dễ đuôi, tự mãn, nằm
co! Qua miền siêu thoát gọi đò, ai đưa?
20. Ít thông kinh luật mặc dầu Nếu chuyên
hành đạo tìm câu sửa mình Sống đời chánh hạnh, quang minh Qua miền siêu
thoát, vô sinh, hưởng
nhàn! |
II. KHÔNG PHÓNG DẬT
21. Con đường phóng dật: nguy
nan! Con đường tỉnh thức: vinh quang đời đời Buông lung là kẻ chết
rồi Pháp mầu bất tử đợi người cần chuyên!
22. Trí nhân thấy rõ cơ duyên Nhiếp tâm
kiên định vẫy thuyền sang sông! An vui, hoan hỷ tự lòng Dự vào cảnh
giới thanh trong thánh mầu!
23. Trí nhân tinh tấn thiền hành Kiên trì,
nỗ lực duyên sanh Niết bàn Ma vương khó buộc, khó ràng Tự do tối
thượng thênh thang bến bờ!
24. Tinh cần, chánh niệm hỡi ai! Giữ gìn
tịnh hạnh trong ngoài chăm chuyên tự điều, theo pháp sống thiền Nỗ lực
sung mãn thiện hiền tấn tăng!
25. Sống không phóng dật, kiên trì Tự
điều, tự chế thường khi mới là! Chí người thiện trí cao xa Xây hòn đảo
lớn, quê nhà trú thân!
26. Si mê, cuồng sĩ buông lung Riêng người
thiện trí canh chừng niệm tâm Tâm tâm, niệm niệm tinh cần Giữ gìn kho
báu thế nhân dễ gì!
27. Người không phóng dật, dễ duôi Người
không mê đắm niềm vui dục trần Tỉnh thức, thiền quán tinh cần Sẽ hái,
sẽ gặt phước phần sum suê!
28. Niệm tâm: phóng dật lùi xa Thoát khỏi
phiền não - binh ma cuối đèo! Cao sơn, trí tuệ khéo trèo Vô minh, đau
khổ - nằm queo đám người!
29. Trú niệm giữa kẻ buông lung Tỉnh
thức giữa đám mê mung, loạn cuồng Như con tuấn mã kiên cường Sau lưng
bỏ lại lươn ươn ngựa hèn!
30. Chỉ nhờ đức tánh tinh cần Ðế thích cai
quản bốn tầng Thiên vương Dễ duôi thiên hạ khinh thường Tinh cần mãi
được tán dương đời đời!
31. Tỷ - kheo vui thích tinh cần Sợ hãi
phóng dật, niệm tâm canh chừng Bước đi như đám lửa hừng Thiêu bao phiền
não kiết thừng [*] tiêu tan!
[*] kiết thừng: giây buộc trói
32. Tỷ kheo vui thích tinh cần Sợ hãi
phóng dật, chuyên tâm quán thiền Khỏi rơi, đọa xuống các miền Vị
ấy nhất định kề bên Niết
bàn! |
III. TÂM
33. Khó thay! trì nhiếp tâm
người Chập chờn, dao động vạn đời không yên! Thợ tài uốn thẳng cây
tên Giữ tâm cũng vậy, thiện hiền khéo tu!
34. Cá kia quăng bỏ lên bờ Vẫy vùng, hốt
hoảng đợi giờ chết thôi! Cho hay, tâm lạc chợ đời Cũng dường như thế
ấy, hãy rời dục tham!
35. Tâm ta khinh động bất an Kiếm tìm dục
lạc chạy quàng, chạy xiêng Lành thay! chế ngự thành hiền Tâm được điều
phục thuốc tiên chẳng màng!
36. Tâm ta tế nhị vô cùng Dễ nào thấy
biết, canh chừng làm sao? Kiếm tìm dục lạc xôn xao Tâm được phòng
hộ xiết bao phước lành!
37. Xa xôi diệu vợi lữ trình Ðến đi đơn
độc ẩn mình hang sâu [i] Ðiều tâm: hạnh phúc cơ mầu Vui sao! thoát
khỏi ma đầu sáu tay! [ii]
[i] trú xứ ẩn mật của Thức [ii] lục
trần
38. Tâm chưa an trú vững vàng Làm
sao chánh pháp dễ dàng liễu tri? Niềm tin rung động từng khi Trí tuệ
như vậy mong chi thành toàn?!
39. Tâm không ái dục đầy tràn Tâm không
sân hận chẳng mang lửa phiền Vượt lên thiện, ác đôi miền Bậc luôn tỉnh
giác chẳng hiềm sợ chi!
40. Thân này gốm sứ mỏng mạnh Tâm này kiên
cố thủ thành chống ma! Gươm vàng trí tuệ vung ra Giữ gìn chiến
thắng một tòa "vô tham"!
41. Mai kia thương xót thân này Nằm vùi
đất lạnh tháng ngày nắng mưa Vô tri một đống thịt thừa Gỗ mùn vô
dụng xẻ cưa làm gì?
42. Kẻ thù hiềm hại kẻ thù Oan gia chước
hiểm báo cừu oan gia Ghê hơn, tâm hướng ác tà Vạn lần nguy khốn cho
ta, cho người
43. Ðiều mà quyến thuộc mẹ cha Chẳng thể
làm được cho ta, cho người Nhưng tâm chân chánh hướng rồi Thành tựu tốt
đẹp vẹn mười, vẹn
trăm! |
IV. HOA
44. Ai người thấu triệt ''cái
Ta"? Thấu triệt thiên giới, Dạ-ma các hàng? Ai người khéo giảng Con
đàng? Như tay thiện xảo kết tràng hoa tươi?
45. Ai người chinh phục "cái Ta"? Chinh
phục thiên giới, dạ ma các hàng? Bậc "Hữu học" khéo Con đàng, Như tay
thiện xảo kết tràng hoa tươi.
46. Thân như bọt nước đầu ghềnh Rỗng
không, huyễn ảo diệt sinh vậy mà! Trượng phu bẻ gãy tên hoa Vượt lên
tầm mắt Tử ma khó tìm!
47. Ai còn thu nhặt hoa hương Ðắm si, tham
nhiễm bên đường, biết hay? Tử thần mang kẻ ấy ngay Như cơn lũ
cuốn ngủ say cả làng!
48. Ai còn thu nhặt hoa hương Ðắm say,
tham nhiễm bên đường chẳng thôi? Coi chừng thần chết tới nơi. Bắt làm
nô lệ rồi đời kẻ ngu!
49. Như ong kiếm tí mật thôi Sắc hương
chẳng hại lá chồi cũng không! Khẽ khàng chút nhụy lót lòng Bậc thánh
cũng vậy, thong dong vào làng!
50. Lỗi người tìm trách sao nên? Dầu phải,
dầu quấy chen xen chẳng gì? Gẫm ta làm được điều chi? Lặng im, tự
kiểm, tu trì mới hay!
51. Hoa kia đẹp đẽ dường bao! Sắc màu tươi
thắm, nhưng nào có hương! Ngôn lời dệt gấm thêu chương, Không hành, chỉ
nói là phường bỏ đi!
52. Hoa kia đẹp đẽ dường bao! Sắc màu đã
thắm lại ngào ngạt hương! Ngôn lời trong sáng như gương Nói làm là
một văn chương dám bì!
53. Ðó đây lác đác đầu cành Hái tìm từng
đóa xâu thành tràng hoa Chúng sanh giữa cõi ta bà Việc lành thu
góp, kết tòa thiện tâm!
54. Hương thơm tối thắng diệu hoa Làm sao
ngược gió bay xa mọi đường? Hương thơm đức hạnh phi thường Xông bay
khắp cả muôn phương ngát ngào!
55. Hương sen, hương lý, hương trầm Già la
cùng với chiên đàn thắng hương Dẫu thơm, nhưng chẳng phi thường Hương
người đức hạnh so lường dễ đâu!
56. Hương sen, hương lý, hương trầm Già la
cùng với Chiên đàn thắng hương Hương người đức hạnh phi thường, Xông
bay bốn cõi thiên vương ngát ngào!
57. Ai người trú niệm tinh cần Ai người
siêu thoát dự phần vô vi? Ai người đức hạnh, chánh tri? Ma vương chẳng
thấy đường đi, lối về
58.59. Hoa sen dễ mến, dễ ưa Mọc lên giữa
đống bùn nhơ vệ đường Môn đệ đức Chuyển pháp vương Trí tuệ chiếu
sáng khắp phường tối
tăm! |
V. KẺ NGU
60. Người mất ngủ thấy đêm
dài Ðường xa mệt mỏi đôi vai lữ hành Ngu nhân chẳng thấy pháp
lành Luân hồi nào biết mối manh nẻo về! (Viên Minh)
61. Xa xôi thiên ý lữ trình Không gặp đồng
đạo bằng mình hoặc hơn Thà rằng vững bước cô đơn Chẳng nên bè
bạn với phường ngu si!
62. Con Tôi, tài sản của tôi! Ðó là ưu
não Cho người cuồng si Trong ''ta'', ''ta'' ấy có gì! Tài sản, con
cái khác chi mộng trường!
63. Người ngu xin hãy biết mình! Thà rằng
như vậy thông minh mấy phần Ngu si lại tưởng trí nhân Với kẻ như
vậy vạn lần chí ngu!
64. Người ngu cho dẫu trọn đời Sống gần
trí giả uổng lời cao siêu Không hành chánh pháp nửa điều Muỗng
canh nào biết trong niêu vị gì!
65. Phút giây thân cận đại hiền Với người
hữu trí là duyên vạn đời Thấy ngay chánh pháp tuyệt vời Lưỡi kia nếm
thưởng biết nồi canh ngon!
66. Ơi người thiểu trí đại ngu! Lại xem
"tự ngã" kẻ thù, khốn thay! Trở đi, lộn lại cõi này Mãi tạo ác
nghiệp, Khổ rày ai mang?!
67. Aïc nghiệp là nghiệp chẳng lành Ăn
năn, hối quá phát sanh lòng người Ðến khi quả dữ chín muồi Lệ tuôn đầy
mặt lạy trời khóc mưa!
68. Thiện nghiệp là nghiệp tốt lành Thỏa
thích, mát mẻ phát sanh lòng người Ðến khi lạc báo chín muồi Thọ hưởng
quả phúc, nói cười hân hoan!
69. Ác hạnh ngọt ngào như đường! Người ngu
nghĩ vậy quả thường chưa sanh! Ðến khi ác báo đành rành Than trời,
trách Phật, khổ thành khổ hơn!
70. Người ngu ngày lại qua ngày Chỉ dùng
vật thực cỏ rây chút gì! Phép tu khổ hạnh sao bì? Một phần mười
sáu liễu tri pháp hành!
71. Ác hạnh không tạo quả ngay Tựa như sữa
nọ sớm ngày chưa đông! Nghiệp kia theo kẻ cuồng ngông Dưới tro, âm
ỉ than hồng biết chăng?
72. Người ngu sa đọa tâm hồn Trí thức hái
lượm cúi luồn công danh Ðầu to bửa nát tan tành! Hoa hương úa rã
cây cành thảm thương!
Trong sự sụp đổ của mình Hái thâu kiến
thức góp kinh nghiệm đời Người ngu đâu biết, than ôi! Chính chúng bửa
nát bể hai cái đầu!
73. Người ngu cuồng vọng tiếng tăm Muốn
ngồi trên trước chư Tăng thánh, phàm Quyền uy tu viện cao sang! Muốn
người đưa đón lọng vàng, lọng hoa!
74. Người ngu "tự ngã" phô trương Cướp
công đồng đạo nêu gương mình làm! Ưu sai, ưa lệnh rắp hàng Mạn cuồng
tăng thượng, ái tham lũ dòng!
75. Con đường lợi lộc trần gian Con đường
vô dục, Niết bàn, vốn hai! Sa môn đâu dễ đắm mùi Khởi tâm nhàm
chán xa rời mồi câu! |
VI. HIỀN TRÍ
76. Thiện hiền điểm lỗi cho
ta Ðiều cần sai sửa, điều chưa thành toàn Ví như chỉ chỗ chôn
vàng bạn người như vậy, tốt càng tốt hơn!
77. Ai khuyên kẻ khác làm lành Ngăn ngừa
niệm dữ, pháp hành gắng tu Người hiền cảm kích kính yêu Còn người xấu
ác ra điều chẳng ưa!
78. Với người xấu ác, không thân! Với
người ti tiện, lại cần tránh xa! Người hiền, bạn tốt mới là Thượng nhân
cao quý điểm hoa lòng mình!
79. Vui thay! giáo pháp thấm nhuần Vui
thay! hỷ lạc thân tâm nhẹ nhàng! tri nhân thỏa thích Con đường của đức
Ðại Giác xiển dương cứu đời!
80. Ðào mương dẫn nước, khéo thay! Mũi tên
cong vạy uốn ngay, chẳng phiền Gỗ vênh thợ mộc đẽo liền Khiển tà thành
chánh, trí hiền nhiếp tâm!
81. Ví như tảng đá kiên trì Gió cuồng tám
hướng dễ gì chuyển lay! Tiếng đời chê dở, khen hay! Không làm chao
động, đôi mày trí nhân! (Tâm
Cao)
82. Ví như hồ nước thẳm sâu Lắng yên,
trong suốt chẳng màu bợn nhơ! Lòng người trí giả lặng tờ Khi nghe
diệu pháp bến bờ như nhiên!
83. Người hiền - tất cả xả ly Thánh nhơn:
dục ái, đắm si, chẳng bàn! Dầu cho cảm thọ khổ nàn Vui buồn, thiện
trí đâu màng để tâm!
84. Chẳng vì mình, chẳng vì người Chẳng
vì con cái lộc tài trăm xe: làm điều bất chánh đáng chê! Bậc trí như
vậy, bồ đề nở bông!
Chẳng vì mình, chẳng vì người Chẳng vì sự
nghiệp, tiếng đời công danh: bởi do bất chánh mà thành! Bậc trí như
vậy, đạo hành viên dung!
85. Giữa đám nhân loại dật dờ May ra ít kẻ
vượt bờ bến mê! Phần đông cười, khóc ê chề Tâm hồn rách nát kéo lê
bờ này!
Phần đông nhân loại dật dờ Sống say, chết
mộng bên bờ bến mê! Quẩn quanh, xuôi ngược ê chề Ðảo điên, tất
bật kéo lê bờ này!
86. Những ai tinh tấn tu trì Ðúng lời
chánh pháp, khéo tri, khéo hành Vượt qua dục vọng, tử sanh Thuyền xuôi
giác ngạn, mây lành đón đưa!
87. Bỏ nhà, mây trắng ra đi Thong dong
muôn sự, viễn ly thế tình Pháp đen, pháp trắng phân minh Tìm trong an
lạc câu kinh khước từ
88. Phất tay sở hữu riêng tư Cầu vui tịch
tịnh chân như Niết bàn Gỡ bao chướng ngại sân tham Nhiễm ô thanh lọc
xứng làm Sa môn
89. Khéo thay! tu tập giác chi! Lành
thay! chánh hạnh, nhiếp trì bền tâm! Người không ô nhiễm dục trần Sống
đời sáng chói, Niết bàn, ở
đây! |
VII. A-LA-HÁN
90. Trải qua suốt cuộc hành
trình Ưu phiền chấm dứt khổ hình tiêu tan! Cởi bao triền phược buộc
ràng Sống đời siêu thoát, lửa tàn vùi tro!
91. Sa môn chánh niệm kiên trì Lìa mọi trú
xứ ra đi nhẹ nhàng! Ngỗng trời cất cánh thênh thang Ao hồ bỏ
lại, mây ngàn thong dong! Chim có tổ, cáo có hang Lìa mọi trú xứ gót
chàng sa môn Non xanh, mây trắng: tâm hồn rỗng không muôn sự, cô đơn
dặm ngoài!
92. Rỗng rang tư hữu ra đi Uống ăn biết
đủ có chi phải bàn? Lòng không, vô tướng nhẹ nhàng Chim trời giải
thoát, non ngàn tìm đâu?
93. Sa môn lậu hoặc đoạn ly Uống ăn chẳng
đắm có chi phải bàn? Lòng không, vô tướng nhẹ nhàng Chim trời giải
thoát, non ngàn tìm đâu?
94. Ví như tuấn mã luyện thành Lục căn chế
ngự xứng danh trượng tòng! Nhiễm ô, ngã mạn tiêu vong Chư thiên mến
mộ giống dòng sa môn!
95. Ðất kia cau mặt bao giờ? Trụ đồng kiên
cố. ao hồ lặng thinh! Sa môn tâm ý quân bình Lang thang vô định, tái
sinh nào còn?
96. Tâm an thì nghiệp cũng an Lời ăn,
tiếng nói lại càng an hơn! Sống đời hiểu biết chánh chơn Thanh bình,
siêu thoát sa môn Phật đà!
97. Chỉ tin giác ngộ, chánh tri Chẳng tin
ai khác, an vi tự lòng Cắt lìa hệ lụy trần hồng Xả ly tối thượng, hư
không cũng từ!
98. Thị phường, làng mạc, rừng sâu Non
cao, lũng thấp hoặc đâu mặc dù Nơi nào bậc thánh ngụ cư Ở đấy khả
ái, an như tuyệt vời!
99. Rừng sâu khả ái vô cùng Chỗ người phàm
tục ngại ngùng bước chân Vì không tìm kiếm dục trần Bậc "ly tham"
sống mười phần hân hoan! |
VIII. NGÀN
100. Dẫu cho ngôn ngữ trăm
ngàn Nói điều vô ích: chỉ bàn suông thôi! Tốt hơn: ít chữ, ít
lời! Nghe xong tịnh lạc sống đời vô ưu!
101. Chữ câu ngàn vạn ích gì Trăm kinh nói
mãi lắm khi loạn mù Một câu có ích, cho dù Nghe xong tịnh lạc an
như đời đời!
102. Trăm câu đọc tụng ích gì Máy móc,
nhái lại khác chi vẹt, nhồng! Một lời Phật pháp chánh tông Nghe xong
tịnh lạc trú dòng bất lai!
103.104.105. Vẻ vang tự thắng chính
mình Khó hơn ngàn vạn chiến binh sa trường! Chư thiên, phạm đế, ma
vương Làm sao thắng kẻ ''tự thường thắng y''?
106. Trăm năm bỏ cả thời gian Chí thành tế
tự núi vàng, rừng châu! Chẳng bằng giây lát cúi đầu Cúng dường bậc
thánh dày sâu phước lành!
107. Trăm năm đốt lửa rừng thiêng Khẩn cầu
tế tự triền miên đêm ngày Chẳng bằng chỉ một phút giây cúng dường bậc
thánh sâu dày phước hơn!
108. Suốt năm tế vật cúng dường Ðể mong
phước quả nhờ nương sau nầy Phần tư lợi ích chẳng tày Một lần đảnh
lễ gót mây thánh hiền!
109. An vui, sắc đẹp, sống lâu Dồi dào sức
khỏe: bốn câu chúc mừng! Cho ai kính lễ cúc cung Những bậc trưởng
thượng thuộc dòng sa môn
110.111. Trăm năm sống có ích gì Buông
lung, phóng dật ác trí, ác tà! Một ngày trong cõi người ta Giới định,
thiền tuệ - thật là tốt hơn!
112. Trăm năm sống có ích gì Dễ duôi biếng
nhác - li bì xác thân! Khởi tâm nỗ lực tinh cần Một ngày như
vậy, muôn phần tốt hơn!
113. Trăm năm sống có ích gì Pháp đi, pháp
đến - vô tri chẳng tường Một ngày, quả thật khó lường Thấy pháp sanh
diệt, vô thường ra sao!?
114.115. Trăm năm sống có ích gì Chẳng
thấy bất - tử vô vi pháp hành Một ngày quả thật trọn lành! Sống đời
chứng ngộ vô sanh Niết
bàn! |
IX. ÁC
116. Mau mau làm các việc
lành Mau mau ngăn ác Phát sanh tâm người Tâm người vốn thật dễ
duôi Nếu chậm thiện nghiệp, ác chồi ló ra!
117. Hỡi ai điều ác lỡ làm lặp đi lặp
lại dễ dàng thành quen Ðiều ác, thỏa thích chẳng nên! Chứa ác thọ khổ,
lời khuyên đạo vàng!
118. Hỡi ai hoan hỷ làm lành Hãy nên tiếp
tục cho thành thói quen! Ðiều làm thỏa thích, rất nên! Chứa thiện được
lạc, lời khuyên đạo vàng!
119. Người kia làm ác, nghĩ rằng: Làm ác
được tốt được hằng an vui! Ðến khi quả dữ chín muồi Khổ đau họa
hại rồi đời kẻ ngu!
120. Người kia làm thiện lâu ngày Vẫn gặp
đau khổ vẫn hay than phiền Ðủ duyên, quả tốt đến liền An vui hạnh
phúc, thiện hiền mến ưa!
121. Nước rơi từng giọt giọt thôi Lâu ngày
chầy tháng đến hồi tràn lu Chút chút việc ác, mặc dù! Ngày qua, tháng
lại người ngu ác đầy!
122. Nước rơi từng giọt giọt thôi Khe
mương trăm nẻo đến hồi thành sông! Chút chút việc thiện nhẹ bồng Mai
kia vô lượng hư không cũng tràn!
123. Thương buôn lắm bạc, nhiều tiền Ðồng
hành ít ỏi tránh miền hiểm hoang! Muốn sống, thuốc độc chớ quàng! Lánh
ác, cũng vậy, rõ ràng là khôn!
124. Tay ta nếu chẳng vết thương Dẫu cầm
thuốc độc chẳng phương hại gì Ác kia vô hiệu tức thì Với người hiền
sĩ thường khi niệm lành!
125. Sống đời đạo hạnh thiêng liêng Nếu ai
hiểm hại không điên cũng cuồng! Bụi mù tung ngược gió luồng! Khổ đau
dội lại bằng muôn bằng ngàn!
126. Nhiều kẻ sanh thú thai bào Bốn đường
đau khổ đón chào ác nhân Người lành, thiên giới du nhàn còn người vô
nhiễm, Niết bàn tĩnh cư
127. Dẫu cho động thẳm hang sâu Hoặc nơi
biển cả non đầu, rừng thiêng chẳng đâu trốn thoát ưu phiền Lỡ gieo ác
nghiệp khổ liền chạy theo!
Trốn vào động thẳm hang sâu Ẩn trong núi
vắng non đầu, trùng khơi Có đâu một chỗ trên đời Mà quả ác
nghiệp lại thôi lần tìm!
128. Trốn vào động thẳm hang sâu Ẩn vào
núi vắng, non đầu, trùng khơi Có đâu một chỗ trên đời Tử thần lại
chẳng đến lôi kéo về! |
X. HÌNH PHẠT
129. Ai ai cũng sợ gươm
đao Ai ai cũng sợ máu đào thây phơi Bụng ta suy hiểu bụng người Chớ
nên giết hại, xúi lời giết nhau!
130. Ai ai cũng sợ gươm đao Người người
mạng sống mong sao bảo toàn Bụng ta hiểu bụng thế gian Chớ nên giết
hại, xúi bàn giết nhau!
131.132. Ai ai hạnh phúc cũng cầu Tại
sao đao trượng hại nhau làm gì? Tìm an mà lại ác tri Những người như
vậy mong chi gặp lành!
133. Người này thô lỗ, cộc cằn Người kia
trả miếng cũng ngần ấy thôi! Khổ thay! phẫn hận trên đời Vết thương dao
xé: tiếng lời lại qua!
134. Tự mình nếu biết lặng yên Không còn
oán nộ, chẳng hiềm hại ai Như chuông đã bể tiếng rồi Ai mà được
vậy, kề nơi Niết bàn!
135. Người chăn dùng gậy lùa dê Lùa từng
con một đi về núi xa Tuổi già, sự chết cũng là Lùa từng mạng
sống chúng ta xuống hầm!
136. Người ngu xằng bậy lỡ lầm vẫn không
nhận thức việc làm cuồng si Nghiệp kia nhân quả tức thì Bị thiêu, bị
nấu có chi phải ngờ!
137.138.139.140. Dùng đao hại kẻ ""không
đao"" [*] Trượng hại ""không trượng"" [*] khác nào tự thiêu! Ai kia thọ
khổ mười điều Chịu quả khốc liệt cùng nhiều tai ương! Một là nhức nhối
đau thương Hai là tai biến khôn đường trở xoay Ba là thương tích mặt
mày Bốn là trọng bệnh thuốc thầy chẳng xong!
[*] hàm chỉ bậc Thánh
Năm là tâm trí loạn cuồng Sáu, bị hại bởi
lực quyền vua quan, Bảy, chịu trọng tội cáo oan Tám là gia
quyến các hàng phân ly!
Chín là tài sản ra đi Mười là nhà cửa trà -
tì hỏa tai! Ðến khi thọ mạng hết rồi Chung thân địa ngục, đồng
sôi, chảo dầu!
141. Bằng cách lõa thể lang thang Hoặc là
bện tóc, tro than trét mình! Hay là bôi mặt bùn sình Hoặc như tuyệt
thực tóp hình sậy khô!
Tu gì, đất bẩn nằm co! Lấm lem bụi
dính phết nhơ dọa người Ngồi xổm hoặc nhảy loi choi Nhịn ăn, nhịn
thở sống đời dị nhân! Ấy là thanh lọc thân tâm? Hoài nghi trừ
diệt, thánh nhân đời này?! Than ôi! khổ hạnh đặt bày Nhân khổ, quả
khổ- biết hay trí cuồng?!
142. Người kia dẫu đẹp phục trang Nhưng
đời thanh tịnh tĩnh an tục trần Sáu căn chế ngự tinh thuần Sống đời
phạm hạnh trong ngần pha lê
Bước trên chánh đạo mà về Từ tâm vô
lượng chẳng hề trượng đao! Tỷ kheo, phạm chí khác nào Sa môn, khất
sĩ gọi sao cũng là!
143. Hiếm thay người ở thế gian Ðã biết
tự chế, lại càng tự khiêm Biết hổ thẹn, thoát chê gièm Như con tuấn
mã tài hiền tránh roi!
144. Ngựa hiền chỉ thấy bóng roi Tinh
cần, giới đức sáng ngời tín tâm Ðịnh thiền, trạch pháp suy tầm Kiến
tri, đạo hạnh trong ngần như gương Ðủ đầy chánh niệm lên đường Những
người như vậy, tai ương tận lìa!.HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).GIAO HOI PHAT GIAO VIETNAM TREN THE GIOI.TINH THAT KIM LIEN.AUSTRALIA,SYDNEY.13/6/2013.THICH NU CHAN TANH.MHDT. |
|
No comments:
Post a Comment