XI. PHẨM GIÀ
146. Sao còn thích thú vui cười? Ðắm say, khoái
lạc khi đời lửa thiêu? Bao trùm tăm tối muôn chiều Không tìm ánh sáng tiêu
diêu mà về?
147. Nhìn kìa! thể xác"mê hồn! Một đống
thịt thối, một hòm đớn đau! bận tâm
tính việc đâu đâu Có chi bền vững mà cầu trường sanh?!
148. Thân này sẽ bị suy già Thường hay tật bệnh lại hòa uế
nhơ Mỏng manh mạng sống từng giờ Tử thần bên cửa đợi chờ mang đi!
149. Mùa thu, nhìn trái bầu khô Người ta quăng bỏ vất vơ xó đường Như bồ câu trắng- trắng
xương Quý gì? thích thú, mà trương mắt nhìn?!
150 Thành trì ngoài đựng thịt xương
Ðắp thêm máu thịt, tô hường, quét son! Mang thêm tật bệnh, tử
vong Chứa đầy ngã mạn, lại gom dối
lừa!
151 Xe vua đẹp đẽ dường bao Trang
hoàng lộng lẫy - hư hao đến kỳ Thân
này đến lúc lão suy Pháp từ bậc
thiện, vô vi chẳng già! Pháp của đức
Gotama Sáng tỏ giáo pháp chan hòa thiện nhân!
152 Kẻ kia kém học, ít nghe Nở nang, cường tráng to bè như
trâu! Lớn lên, đống thịt lớn mau Nhưng
mà trí tuệ có đâu lớn cùng!?
153.154 Lang thang bao kiếp luân hồi Tim không gặp kẻ xây ngôi nhà
này! [*] Ôi! đời sống thật buồn
thay! Bèo mây bến cũ vần xoay lối về
[*] chỉ sự cấu tạo, chất chồng của Ngũ uẩn
Hỡi này anh thợ nhà kia! Rui, mè, kèo, cột gãy lìa nát tan bao tham
ái thảy tiêu tàn Tâm ta thắng đạt Niết
bàn thảnh thơi! (Tâm Cao)
155.156 Trẻ không sớm biết tu hành Chẳng lo tài sản để dành mai sau! Cò già ủ rủ bên ao Cá tôm
chẳng có xanh xao chết mòn! Trẻ không sớm biết tu hành Chẳng lo tài
sản để dành mai sau Như cung vô dụng
gãy đầu Nhìn về dĩ vãng rầu rầu thở
than! (Tâm Cao) |
XII. TỰ NGÃ
157. Thương mình phải biết yêu mình Phải lo kẻ trộm
rập rình ngày đêm Năm canh, sáu khắc chẳng quên Luôn luôn tỉnh
thức kề bên trông chừng! [*]
[*] kho tàng thiện pháp
158. Tự mình kiện định không sờn Tự
mình củng cố chánh chơn Con đường Mới
đi giáo hóa muôn phương Bậc trí như vậy chẳng vương nhiễm gì!
159. Tự mình hành động thế nào Mới
mong giáo hóa ra sao cho người Hãy nên chế ngự mình rồi Mới mong
điều phục cõi đời lao xao!
160. Tự ta nương tựa cho ta Có ai "y chỉ" [*] gần xa mà cầu! Tự
mình điều phục làm đầu "Y chỉ" khó được, tu lâu, được
rồi!
[*] nương tựa
161. Việc dữ vốn tự mình sanh Tự khởi, tự tạo, tự hành ác
tri! Nó nghiền nát kẻ ngu si Kim cương rạch vết sá gì bảo châu!
162. Như dây leo màluvà Bám ghì, đeo siết
- sàlà chết dần Nếu ta quá nhiễm dục trần Kẻ thù không
giết, "tự thân giết mình"!
Như dây leo bám siết cây Cội cành tàn tạ đợi ngày chết khô Quá nhiều dục lạc nhiễm ô
Là ta đã tự đào mồ chôn ta!
163. Những việc xấu quấy đã
làm Những điều tự hại lại càng dễ
thôi! Việc hay, thật khó, than ôi! Việc lành, việc tốt quá trời khó
hơn!
164. Cũng vì cuồng dại, mê lầm Người kia phỉ báng diệu âm Phật
đà Cười chê thánh hạnh Tăng già Miệt thị chánh pháp thật là chua
cay! Bởi do ác kiến sâu dày Quả kàshà chín, diệt ngay chính mình!
165. Làm điều ác dữ do ta Với điều ô
nhiễm cũng là mình thôi! Tự tôi "thanh tịnh bởi tôi" Ai
người "thanh tịnh cho người", có đâu!
166. Không vì an lạc cho đời Chẳng
vì lợi lạc cho người thế gian Mà quên tối thượng Con đàng Mà quên tự lợi: Niết bàn chánh
tri! |
XIII. THẾ GIAN
167. Chạy theo phóng dật, chớ nên! Ðua đòi tham vọng thấp hèn, hay chi? Tin đâu tà kiến ngu si Quý gì nuôi lớn hữu vi
dục trần?!
168. Có người khất sĩ trang nghiêm Trì bình chánh hạnh lắng yên
tục trần Giới tâm, tĩnh định tinh cần Sống
đời an lạc: đời gần, đời xa!
169. Có người khất sĩ trang nghiêm Trì bình chánh hạnh lắng yên tục
trần Viễn ly tà hạnh, ác nhân Sống đời an
lạc đời gần, đời xa!
170. Hãy xem bọt nước lao xao! Hãy nhìn ảo ảnh chiêm bao chập chờn
Thế gian hoa đốm,mộng trường Thấy được như
vậy, tử vương khó dò!
171. Thế gian đẹp đẽ xiết bao Long xa mỹ
lệ, lụa đào, gấm hương! Mê nhân chết sững bên đường Trí nhân thanh thản thấy dường như
không!
172. Trước kia phóng túng, mê mờ Ngày sau tỉnh niệm hướng bờ giác
xa Ðưa tay vén đám mây qua Vầng trăng ló
dạng nguy nga hạ huyền!
173. Hồi đầu làm các hạnh lành Xóa
mờ ác nghiệp đã sanh thuở nào Trí
nhân chiếu sáng trần lao Trời quang, mây tạnh- trăng sao đời này!
174. Thế gian loáng quáng mù manh! Hiếm thay ít kẻ mắt lành sáng
trong! Lưới trùm, chim khó thoát lồng Bay lên nhàn cảnh quả không mấy
người!
175. Thiên nga cất cánh thênh thang Thần thông bay lượn không gian
nghìn trùng Còn đâu cá chậu, chim lồng! Trí
nhân thắng phục giống dòng ma vương!
176. Những ai quen thói vọng ngôn Dửng dưng ác nhỏ lại còn rẻ khinh
Luân hồi, nhân quả không tin Ác trí như vậy, Ác dìm ác thôi!
177. Làm sao bủn xỉn sanh thiên? Khen người rộng lượng, kẻ điên, mong gì! Trí nhân bố thí, xả ly Hỷ
hoan nhân quả có chi phải ngờ!
178. Ðịa cầu bá chủ, bá quyền Hoặc là thượng giới, chư thiên hưởng
nhàn Uy danh vũ trụ vinh vang Thua xa, xa tít- dự hàng thánh
lưu! |
XIV. PHẬT-
ĐÀ
179. Vinh thay! Chiến thắng không ngai! Chiến bất khả
bại, chẳng ai sánh cùng! Vinh thay! Phật giới mênh mông! Thắng không
dấu tích, chân không dấu gì! Vinh thay! uy lực vô vi Ma vương theo dõi
vết đi thử nào?!
180. Rối ren, hỗn tạp hết rồi Ái dục, triền phược kéo lôi ngõ
nào? Ði không dấu tích trần lao Phật giới tối thượng biết sao mà
bàn? Vinh thay! uy lực vĩnh hằng Ma vương lần vết xuất phàm được ư?!
181. Trí nhân vui hạnh khước từ Tinh cần thiền quán an như lòng
mình chư thiên ái kính hoan nghinh Phật luôn chánh niệm giác minh
tròn đầy!
182. Hiếm thay! sanh được làm
người! Hiếm thay! sống được một đời
lành trong! Hiếm thay! nghe pháp chánh tông! Hiếm thay! Vị Phật
trần hồng giáng sinh!
183. Vui thay! điều ác không
làm! Vui thay! Việc thiện lại chăm
làm hoài Tự tâm thanh lọc trong ngoài Âúy là giáo pháp trọn
đời Tôn Sư!
184. Nhớ xưa: chư Phật lời vàng: Khổ hạnh: nhẫn nại, Niết bàn tối
cao! Xuất gia không hại người nào Sa môn chẳng dính trượng đao giữa đời!
185. Sống đời vô hại, vô vi Sống đời ẩn
dật hộ trì giới căn Sống đời tiết độ
uống ăn Sống đời tỉnh niệm Phật hằng ngợi khen!
186.187. Trận mưa bảy báu đầy
tràn Chẳng làm thỏa mãn dục tham lòng người Than ôi! dục đắng khó trôi Dính rây chút ngọt, vui rồi khổ
thêm!
Biết vậy, đệ tử thánh hiền Chẳng tìm
thỏa thích triền miên cảnh trời Chỉ mong ái diệt mà thôi Niết bàn vắng
lặng nghỉ ngơi vẹn toàn!
188.189.190.191.192. Loài người hoảng hốt hãi kinh Ði tìm nhiều
chỗ cho mình tựa nương Vào nơi cây cối, ruộng vườn Hoặc là đền tháp, núi rừng, miếu hoang!
Ấy đâu phải chỗ an toàn Là nơi nương
tựa cho hàng trí nhân? Chẳng đâu thoát khỏi
mê trần Chẳng đâu ẩn trốn dấu chân khổ
hình!
Quy y Phật bảo quang vinh Quy y Pháp bảo cao minh rạng ngời Quy y
Tăng chúng ba đời Quy y như vậy - chính nơi
hướng về!
Chánh tri đâu khổ, đâu mê! Chánh tri
tứ đế, Bồ đề tự tâm! Lần theo bát chánh,
giác phần Vượt qua khổ nạn, mê tân đời này!
Quy y ấy quả cao dày Quy y tối thượng đâu
tày mà so! Quy y tận khổ, vô lo! Quy y chánh tuệ, vẫy đò sang sông!
193. Khó thay! có ít hạng người Trí tuệ cao viễn ra đời ở đây! Chỉ đâu phúc đủ, duyên đầy Nơi ấy, thiện trí đợi ngày giáng
sinh!
194. Lành thay! chư Phật giáng sinh! Lành thay! chánh pháp quang
minh ba tòa! Lành thay! Tăng bảo lục
hòa Lành thay! tứ chúng một nhà đồng
tu!
195.196. Xứng thay! Bậc đáng cúng
dường Thế tôn, môn đệ các hàng Thinh văn! Quý ngài an tĩnh lục căn Vượt qua hý luận, tham sân, não
phiền Vô vi, vô úy, tịch nhiên Cúng dường như vậy, Vô biên phước
mầu |
XV. AN LẠC
197.198.199. Vui thay! sống chẳng hận thù Giữa người thù
hận không thù hận ai! Vui thay! sống chẳng ốm đau Giữa người bệnh tật, chẳng đau ốm
gì! Vui thay! sống chẳng rộn ràng Giữa người bận rộn, chẳng ràng
rộn chi! Vui thay! sống chẳng khát khao Giữa người khao khát, chẳng
khao khát gì!
200. Vui thay! cảnh giới Như Lai! Không gì chướng ngại, chẳng gai
chướng gì Dưỡng nuôi phỉ lạc luôn khi Tựa như thiên xứ các vì quang
âm!
201. Chiến thắng nuôi dưỡng hận thù Còn kẻ chiến bại khổ sầu chẳng
nguôi Phủi tay thắng bại trên đời Rỗng không
vắng lặng - ai ngoài trí nhân?
202. Lửa nào sánh nổi lửa tham? Ác nào sánh nổi ác sân hiềm
thù? Khổ bằng ngũ uẩn có như? Lạc nào đổi
được vô dư Niết bàn?
Lửa bằng tham ái, có không? Ác bằng ác hận - rùa lông dễ tìm! Khổ
bằng ngũ uẩn, khó tin! Lạc bằng tịch diệt, xem chim mọc sừng!
203. Tối trọng là bệnh đói ăn Trầm kha
là bệnh các hành rối ren! Niết bàn vô thượng, vô phiền Hưởng vui
pháp vị, thánh hiền đời nay!
204. Không bệnh, lợi ích xiết bao! Sống đời biết đủ, khác nào được châu! Tín thành: quyến thuộc hàng đầu Niềm vui tịch tịnh nhiệm mầu chí
tôn!
205. Nếm rồi hương vị ẩn cư Nếm qua hương vị an như khó ngờ! Còn
hương vô nhiễm, vô lo? Có từ giáo pháp, sánh so được nào!
206. Phúc thay: thấy được thánh
nhân Vì ta hưởng được lạc ân của người
Vui thay! sống ở trên đời Mà
ta chẳng gặp những nòi ngu si!
207. Người ngu, ai đã sống
chung Phải mang sầu muộn biết chừng nào thôi! Người ngu, bằng hữu lỡ
rồi Cũng dường như thế kết đôi bạn
thù!
208. Trí nhân, thượng sĩ, thánh nhân Thông minh, giác tuệ giới phần
trang nghiêm Làm bạn với bậc thiện hiền Ðường trăng sáng rỡ qua miền đầy
sao!
|
XVI. HỶ ÁI
209. Ðáng làm - thì lại bỏ bên! Chăm chuyên những việc chẳng nên chút nào Thả
cho dục vọng tuôn trào Quên "con đường
giữa", lội vào dòng mê! Ðã không cố gắng quay về Lại còn ganh
tị cười chê người hiền!
Chánh chơn - thì lại bỏ bên Chăm
chuyên những việc chẳng nên chút nào! Xa mục đích - dục tuôn rào Chạy theo những việc tào
lao giữa đời Lại còn dè bỉu, ỉ ôi! Tỵ
ganh những bậc chẳng rời hướng tu!
210. Thương yêu thì chớ tìm gần Còn người mình ghét phải cần tránh
mau! Người thương không gặp thì sầu Gặp người mình ghét - mày chau ích
gì!
211. Vậy nên chớ có yêu ai Yêu người mà phải xa người, khổ
thay! Ghét, yêu - là chuyện đặt
bày Người không yêu, ghét - đêm
ngày vô ưu!
212.213.214.215.216. Do ái sinh bệnh sầu ưu Lại sinh sợ hãi lo âu
nhiều bề Ái không đắm, dục không mê U
sầu sợ hãi ê chề trốn xa!
Ái luyến sinh bệnh sầu ưu Lại sinh sợ hãi lo âu nhiều bề Người mà ái
luyến không mê U sầu sợ hãi cận kề được
đâu!
Hỷ ái sinh bệnh sầu ưu Lại sinh sợ hãi, lo âu nhiều bề Người mà hỷ
ái không mê U sầu, sợ hãi - chúng chê dở mồi!
Dục ái sinh bệnh sầu ưu Lại sinh sợ hãi lo âu nhiều bề Người mà dục
ái không mê U sầu, sợ hãi chán chê chẳng gần!
Tham ái sinh bệnh sầu ưu Lại sinh sợ hãi lo âu nhiều bề Người mà
tham ái, không mê u sầu sợ hãi - đã
thề viễn ly!
217. Giới đức, trí giác trọn
lành Kiên trú giáo pháp, đạo
hành viên dung Làm xong công việc cuối cùng Trời người ái
kính đón mừng hân hoan!
218. Nguyện thành quả vị "ly ngôn" [i] Chẳng còn xúc động thánh môn đầu dòng [ii] Tế vi các ái
tiêu vong Những bậc như vậy xứng đồng thượng
lưu [iii]
[i] Niết bàn [ii] Ba quả thánh đầu [iii]
A-La-Hán
219.220. Lâu ngày làm khách ly hương An toàn trở lại hỏi đường về thăm Bà con quyến thuộc xa gần Bạn
bè hoan hỉ, thôn lân đón chào!
Ví người hành thiện khác nào Ðời này đời
nọ xiết bao phước dành Ðón đưa tốt đẹp
an lành Bà con thân thuộc chân thành mừng vui!
|
XVII. PHẪN NỘ
221. Bước qua phẫn nộ, ngã kiêu Cắt lìa ràng buộc Kết
neo phận đời Danh tâm, sắc tướng xa rời Khổ
nào theo, gót người vô sân?
222. Tâm sân bộc phát rất nhanh Chiếc xe trượt dốc hãm phanh khó
chừ! Có người chế ngự được ư? Như Lai sẽ
gọi trượng phu đời này!
Ai người chận được tâm sân Như dừng ngay
lại xe lăn trượt bờÐánh xe thiện xảo chẳng ngờ Còn bao kẻ
khác cầm hờ giây cương!
223. Không sân chế ngự hận sân Với điều
xấu ác phải cần tốt, vui Xả ly thắng niệm kiết còi Lấy lòng chân
thật cứu nòi dối gian!
224. Chân thật là đức làm đầu Chẳng nên phẫn hận là câu nằm
lòng Dẫu nghèo vẫn chẳng rít rong Ba điều tốt
ấy - thong dong cảnh trời!
225. Hãy xem những bậc Hiền nhơn Nói, làm, suy nghĩ chánh nhơn chế
mình Thấm sâu trạng thái quang minh Chẳng sầu, chẳng muộn vô sinh Niết
bàn!
226. Niệm niệm tỉnh giác ngày đêm Kỷ cương, tự chế tinh chuyên pháp
hành Tâm chơn hướng cõi Vô sanh Bao nhiêu lậu hoặc tan tành còn đâu!
227.228.229.230. Nên biết, này a tu la! Ðời này cũng vậy, đời qua khác gì Ngồi im là bị chúng
nghi! Nói nhiều liền bị chúng khi lắm lời
Nói vừa cũng bị chê cười Nói ít vẫn bị miệng người thế gian! Tuy
nhiên, định luật bất toàn Không đâu có kẻ được hoàn toàn khen Hoàn toàn bị
chúng chê gièm Hoàn toàn chẳng có khen luôn, chê hoài! Trí nhân thẩm
xét hằng ngày Khen bậc giác hạnh đủ đầy uy
nghi Sáng trong như tấm vàng y Có ai lại dám chê khi các
ngài Chư thiên, phạm đế, loài người
Cũng đều hoan hỷ hết lời tán
dương!
231.232.233.234. Giữ thân, phải biết canh phòng Gìn thân, bảo vệ hết
lòng nay mai! Xả ly hành ác mới tài Trang nghiêm thân hạnh, hỡi ai, mặc
dầu!
Gìn ngôn, giữ khẩu phải phòng Khẩu ngôn bảo vệ hết lòng mới hay! Xả
ly ác khẩu, làm ngay! Trang nghiêm khẩu hạnh mới tày trượng phu!
Gìn tâm, giữ ý phải phòng Ý tâm bảo vệ hết lòng mới hay! Xả ly ác ý
- làm ngay! Trang nghiêm ý hạnh mới tày trượng phu!
Người khôn biết chế phục thân Chế ngăn lời
nói do sân ác hành Thu thúc tâm ý trong lành Khéo thay! bảo
vệ ba sanh nghiệp nầy! |
XVIII. CẤU UẾ
235. Thân người chiếc lá úa tàn Hái đao diêm sứ hiện đang đón chờ Than ôi! cái chết đến giờÐường
xa chẳng có dự hờ tư lương!
236. Tự xây hòn đảo mà nương Tinh
cần gấp rút dọn đường tuệ tri Gỡ bao nhơ bợn
ngu si! Mở cửa thánh địa ra đi nhẹ nhàng!
237. Ðời người sự sống sắp tàn Cứ thêm mỗi bước mỗi gần tử
vong! Bên đường chỗ nghỉ cũng không Xa
xăm chẳng có dự phòng tư lương!
238. Tự xây hòn đảo mà nương Tinh
cần gấp rút dọn đường tuệ tri Gỡ bao dục vọng
mê si Tử sinh quyết chẳng lộn đi, trở
vào!
239. Từ từ, chút chút mà hay Từng sát na một gỡ ngay ác mầm! Thợ
vàng lọc bụi trong ngần Cũng dường thế ấy chắt dần uế nhơ!
240. Rỉ sét vốn từ sắt sanh Ăn mòn
tiêu hoại rất nhanh sắt nầy Hành động bất
hảo, biết hay! Tự nghiệp, tự dẫn trắng tay, khốn cùng!
241. Không tụng niệm: rỉ sét kinh! Không chùi lau: rỉ sét sinh cửa
nhà! Biếng nhác: sắc đẹp rỉ nhòa! Canh
phòng sơ hở, rỉ trà trộn ngay!
242. Tà hạnh nhơ uế đàn bà Bỏn xẻn
nhơ uế đàn na các hàng Ác pháp nhơ uế
thế gian Ðời này, đời kế ngập tràn khổ
đau!
243. Trong hàng cấu uế, dẫn đầu: Là
vô minh bổn, bợn sâu, dính dày! Sa môn khởi tuệ lìa ngay! Thành bậc vô
nhiễm, trắng tay, sạch làu!
244.245. Dễ thay! lỗ mảng, trẽn trơ! Chẳng lòng hổ thẹn, trộm hờ cắn
sau! Quạ đen, người - có khác đâu! Những kẻ
tự phụ, cứng đầu kiêu căng!
Nhiễm ô, xấc xược, huênh hoang, Sống như vậy đó, dễ dàng lắm ôi! Khó thay! biết hổ thẹn
rồi Lại còn tinh khiết sống đời trăng
gương Có tâm dứt bỏ, khiêm nhường Sáng trong, vắng lặng tuệ
hương ngát ngào!
Khó thay! biết hổ thẹn rồi Lại cầu thanh tịnh mà noi hướng về Vô tư,
khiêm hạ, lìa mê Trăng trong, sao sáng đề huề
hai vai!
246.247. Kẻ nào vọng ngữ, sát sanh Trộm của thiên hạ, đành hanh vợ người Rượu say, ma túy dễ
duôi Là tự đào lỗ chôn vùi thế
gian
248. Hỡi này, những kẻ thiện hiền! Chế ngự điều ác, chẳng nên khinh thường Ái tham, tội
lỗi lỡ vương! Cuốn vào cảnh khổ miên trường đớn đau!
249.250. Người ta bố thí do tin Do tâm hoan hỷ hằng vin pháp
lành Có người đố kỵ, tỵ ganh Thức ăn, vật
uống dâng dành tỳ kheo! Người như vậy, rước khổ theo! Ðánh mất
yên tĩnh, lại đèo ác tâm Hãy mau cắt
đứt gốc nhân Phải mau nhổ tiệt căn sân tị
hiềm Người như vậy, thật là hiền Ngày đêm mát mẻ, chẳng phiền, được an!
251. Lửa tham ghê lắm ai ơi! Hận sân cũng vậy, đốt người, đốt ta! Lưới nào bằng lưới si
ma? Sông nào sánh được ái hà dòng
sâu?
252.253. Lỗi người thì dễ thấy ngay! Lỗi ta khó thấy, khó hay dường
nào Lỗi người tỉ mỉ bới đào Tìm trấu
trong gạo, đếm sao trời mờ
Lỗi ta, ta dấu, ta ngơ Ta còn che đậy, giả
vờ ngụy trang! Bẫy chim, ta trốn trong hang! Chơi bài thì lại
dối gian dấu bài!
Những ai chăm thấy lỗi người Dễ sanh ác
ý nói lời dèm pha Người như vậy còn rất xa Xa đường thiện trí xa nhà hiền nhân!
254.255. Hư không chẳng có vết chân Bên ngoài [*] chẳng có xuất
trần sa môn! Chúng sanh hý luận đa ngôn Như
Lai hý luận sạch trơn, sạch làu! Hư không chẳng có vết chân Bên
ngoài chẳng có xuất trần sa môn Các hành chẳng phải trường tồn Phật
không dao động đâu còn hữu vi?
[*] bên ngoài giáo pháp Phật
|
XIX. PHÁP TRỤ
256.257. Làm quan phải biết công minh Chẳng nên hấp
tấp lý tình chẳng phân Cho hay là bậc trí nhân Phải, trái thận trọng
- thước, cân rõ ràng!
Chớ nên thủ thuật dối gian Phải theo pháp, luật đàng hoàng phân minh Chẳng nên chuyên chế ép
hình Sống đúng như vậy, xứng vinh trí
hiền!
258. Nói nhiều, học rộng: đa văn? Xứng
danh bậc trí giữa Tăng đoàn này? Vô sân, vô úy mới hay! Mới là
bác học, mới tày đa văn!
259. Thuộc lòng giáo pháp, nói nhiều Mà không trì pháp, gõ kêu rỗng
thùng! Ít nghe, sở học có chừng Mà chuyên trì pháp, danh lừng suốt
thông!
260. Phải đâu trưởng lão sa
môn Phải đâu đầu bạc, thượng tôn Tăng
đoàn? Tuổi cao, trí kém, ươn gàn: "Sư già rỗng tuếch" xứng mang
danh này!
261. Vị nào chân lý lên đường Tự chế, vô
hại Chẳng vương nhiễm gì Sống đời
chánh hạnh, tuệ tri Xứng danh trưởng lão, xứng vì sa môn!
262. Phải đâu hùng biện đa tài Hình dong đẹp đẽ thành người thiện lương? Nếu còn ganh
dính, ngã vương Thì còn xa lắm con đường trí
nhân!
263. Cắt đứt trọn vẹn thúc thằng Ganh,
tham bứng gốc, ngã căn tận trừ Diệt
sân, thanh tịnh tâm tư Người như vậy đấy xứng từ trí nhân!
264.265. Cái đầu trọc lóc phải chăng Dối
trá, vô hạnh gọi rằng sa môn? Gỡ bao nhơ bợn tâm hồn Tỷ Kheo trí hạnh
chánh chơn mới là!
266. Chẳng vì bình bát xin ăn Mà do
an tĩnh lục căn lục trần Sống đời tri túc,
tri ân Dự hàng khất sĩ, dự phần sa môn!
267. Với ai thiện, ác vượt qua Sống đời
phạm hạnh không nhà thiêng liêng Gẫm suy thế giới đảo điên Những người như vậy, thiện hiền sa
môn!
268. Ngu si, im lặng tịnh bình Phải đâu ẩn
sĩ, vỗ mình tự khoe! Cầm cân thiện, ác không mê Là bậc thanh
tịnh, danh đề xứng tên!
Phải đâu im lặng tịnh bình Người ngu
si nọ xưng mình ẩn cư? Tốt làm, xấu lánh, ai chừ! Là bậc thanh
tịnh, danh như xứng người!
269. Chọn lành, xa ác lâu rồi Mới là ẩn sĩ sống đời ẩn cư Thế gian thông suốt nhiên
như Thánh hiền thanh tịnh chân sư đời
này!
270. Tự xưng cao quý thượng lưu Mà còn giết hại oan cừu sinh
linh! Từ tâm, vô hại hữu tình Mới thật cao quý, cao minh cõi
người! Tự xưng vô thượng ở đời Máu đào
họa hại, xương phơi hữu tình Tâm từ rải khắp chúng sinh Sống đời vô hại, quang minh cao hiền!
271.272. Chỉ nhờ học rộng biết nhiều Ðầu đà khổ hạnh hay lều ẩn cư Hoặc do tâm định an như Tự cho hưởng phúc khước từ Thánh
lưu?! Sa môn tự mãn, tự kiêu Coi chừng tâm trí còn nhiều
nhiễm ô! |
XX.
ĐẠO
273.274.275.276. Tối cao: bát chánh con đường! Tối cao: tứ đế tỏ tường khổ ai! Tối cao:
chẳng đắm trong ngoài! Tối cao: pháp nhãn giữa loài hai chân!
Ðó là ''duy nhất con đường'' Chẳng lối
nào khác: "thanh lương kiến phần"! Ma vương nhìn ngắm, than
thầm, Lo âu, sợ hãi thế nhân đi vào!
Lối này nếu quyết đi theo Ái hà khô
cạn, rêu bèo tang thương! Như Lai chỉ dạy Con đường Chặt lìa gai chướng thanh gươm "tuệ
phần"!
Ra đi nỗ lực tầm tư Như Lai là
bậc đạo sư chỉ bày Ai người giới hạnh
đủ đầy Ma vương đâu dễ buộc dây kéo
hoài!
277.278.279. Khi tuệ quán chiếu tỏ tường Các hành vốn dĩ vô thường
xưa nay, Thoát ly khổ não, đọa đày Là
thanh tịnh đạo, ai rày chớ quên!
Khi tuệ quán chiếu tỏ tường Các hành vốn dĩ đau thương, khổ nàn Thoát ly phiền não chán
nhàm Là thanh tịnh đạo, Niết bàn tìm
đâu?
Khi tuệ quán chiếu tỏ tường Các pháp vô ngã chẳng thường là ta Thoát
ly phiền não, ác ma Là thanh tịnh đạo, chẳng
xa lối về!
280. Tuổi trẻ sức lực dồi dào Lại sống buông thả, lao chao biếng
lười! Tinh thần suy nhược, rã rời Làm sao có tuệ mà soi Con đường?
281. Giữ gìn lời nói chánh chơn Hộ phòng tâm ý trắng trơn sạch
làu Thân quen hành ác, dứt mau! Ba nghiệp thanh tịnh, đạo mầu chứng tri!
282. Tu thiền thì tuệ phát sanh Không thiền thì tuệ mong manh phụt
tàn! Hữu và phi hữu hai đàng [*] Suốt
thông, nỗ lực dễ dàng tuệ tăng!
[*] hữu ái và phi hữu ái (tham và sân, cũng là hữu sắc thiền và vô sắc thiền)
283.284. Hãy đốn rừng! chẳng chặt
cây! Là rừng dục vọng ẩn đầy quỷ
ma! Rừng to, rừng nhỏ không tha! "Không rừng" mà sống, gọi là sa
môn!
Cho dầu một bụi cỏn con Nữ nam ái luyến vẫn còn chồi leo Ái kia cứ
buộc, cứ đeo Bê đòi vú mẹ, bám theo, dính hoài!
285. Dây tình xin chớ xót thương Cắt lìa cành nọ, sen vương thu
tàn Nuối chi những buộc, những ràng Sống đời
an tịnh: Con đàng Tôn Sư!
286. Mùa mưa ta sống ở đây Hạ này
cũng vậy, thu rày đi đâu? Người ngu tính
chuyện dài lâu Có nghe sự chết gõ đầu
hỏi thăm?
287. Những ai say đắm thế gian Bám
vào con cái vào đàn vật nuôi Sự
chết cũng cuốn theo người Như làng mê ngủ, lũ trôi chẳng ngờ!
288.289. Lấy ai để bảo trợ ta? Họ
hàng con cái hay cha mẹ mình? Khi mà sự chết rập rình Cô đơn chịu nghiệp vắng thinh chẳng người!HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).GIAO HOI PHAT GIAO VIETNAM TREN THE GIOI.TINH THAT KIM LIEN.AUSTRALIA,SYDNEY.13/6/2013.THICH NU CHAN TANH.MHDT.
|
|
No comments:
Post a Comment