Sunday 17 June 2012

Trường Thi : Gió phương Tây

ĐOẠN THI – GIÓ PHƯƠNG TÂY
I. KHÚC BIỆT CA – TÌNH THÂN ĐỨT ĐOẠN
Cha mẹ…..
Vô thường con không biết….
Lệ cứ rơi….
Qua bao mảnh khăn tang….
Không than vãn….
Sao đời đầy cay nghiệt…….
Có gì vui…..
Xuôi về bóng từ quang…..
Thầy tổ bảo quay về trả xong hiếu
Lòng quặng đau con nào muốn bỏ đi
Hoa chưa trỗ….lúa ngoài đồng chưa gặt
Áo màu nâu sao mặc khỏi qua đầu….
Trong đêm lặng nhìn lên bàn thờ Phật….
Khấn nguyện cho…chỉ gia tộc người thân
Đèn chợt tắt ….không vội vàng thắp nén
Ngồi nghĩ suy….về sinh thế nhân quần
Sáng thức giấc đâu đây mùi hương lạ
Gục trên bàn ….vài áng khói còn vương
Mẹ nhỏ nhẹ… thắp lên bàn gia tổ
Và lui về nước mắt chẳng còn khô….
Đi chậm chậm….
Không bao giờ muốn biết….
Ngày xưa kia…..
Vui dâu bể triền miên…..
Đâu ngờ đến…..
Một sớm trời thức giấc….
Nấc ngẹn ngào…..
Người ….đã đi sao?????
Một lần nữa…con chắp tay lạy mẹ
Lạy cả cha cho con biết thoát ly
Dẫu phận bạc con chưa tròn chữ Hiếu
Luyến tình chi còn sinh tử phân kỳ…
Lau nước mắt lá vàng rơi lác đác
Mẹ dắt con qua được mấy bậc thang
Vàng y áo vị Sư già đang đợi
Giọng nhẹ nhàng…..con muốn thật vào đây??
Rồi run rẩy quay về nơi thân mẫu
Lả chả rơi….
Giòng nước mắt tuôn tràn….
Chạy vội vàng….
Quỳ bên Người đôi phút
Chỉ gục đầu…
Hai màu tóc đan nhau….
Mẹ tôi bảo :” mẹ đi về con nhé”
Thôi ráng Tu cho bố mẹ được vui
Khi dứt đoạn tình trường đừng lưu luyến
Giữ một dòng thanh tịnh mãi trong thân
Hãy quét lá….
Qua từng ngày từng tháng….
Hãy ca bài…..
Hoan hỉ chú sa di……
Hãy sớm tối…..
Kiên trì làm chấp tác….
Thủ giới nghiêm…..của một bậc xuất trần……
Rau với cháo…
Qua ngày cho dưỡng thể….
Chớ sanh lòng….
Tham mâm cổ các cao….
Chớ biếng nhác….
Lang thang vào phố chợ….
Chớ quên giờ….
Tụng niệm lúc tàn SAO….
Rồi như thế….
Đông cứ tàn xuân đến….
Bốn mùa Thu trời thoăn thoắt trôi xuôi….
Người cũ biết, bao giờ còn gặp lại
Mẹ cha tôi còn phước khỏe bên đời
Một hôm đó….
Trời vừa tờ mở tỏ
Ánh mặt trời ….
Vừa ló dạng đầu thôn
Éo óc gáy….
Gà trong làng trong xóm….
Hóa Từ Bi….
Hoa nở rạng ngập hồn…..
Tay cầm chổi ….
Như ngày ngày vẫn quét…..
Dứt lá rơi….
Là dứt tiếng muộn phiền….
Rủ sạch bụi…..
Thầy đang ngồi cặm cụi….
Hãy vào đây…..
Thầy nói việc cho nghe….
Xao xác lá vui mừng chờ đón nắng….
Còn phút nào chim chóc cứ hoan ca….
Hoan hỷ lắm xuất gia là hạnh nhất
Vào giới đàn thầy truyền pháp cho con….
Từ độ ấy Người ra đi mãi mãi
Suốt nhiều năm lòng vẫn cứ ngập lòng
Trong ánh mắt của y truyền bát nối
Thổi vào lòng dòng giáo pháp hoằng khai.
II. KHÚC ĐẠO CA – NGƯỜI ĐI PHỤNG SỰ
Khơi dòng mạch Như Lai vào tứ chúng
Có gì kham xin gánh hết vai này
Xây lên cả mạng thân cho chánh pháp
Chỉ mong sao người người thoát đường Mê
Sáng đánh hồng chung
Chiều đánh mỏ
Hết thời này khắc nọ động chư Tăng
Không trễ phút đúng giờ ngay giấc
Khúc lăng nghiêm trầm lặng mà bi hùng
Khung thước bậc nào đo lòng được Tổ
Chi ngày qua tháng lại với bài Kinh
Xưa giảng đạo, nay chỉ trồng rau củ
Thế mà vui , sống thủ đạo an nhàn
Khi có việc xuất tay cầm tích trượng
Đứng giảng đường phụng sự khắp nhân quần.
Lòng chỉ muốn mong mọi người thoát khổ
Thoát một giây, dù chỉ có một giây
Trong tỉnh lặng thở vào rồi an trú
Trong thinh không ra làn gió tuyệt vời.
Im nhìn chúng lòng không còn xao động
Lòng người vui , hóa thành phút thản lòng
Thong thả đi làm người tri túc
Biết nơi nào dung bóng bần tăng
Chỉ cần chút xóm làng qua lại
Mãi vẫn hoài tiếng pháp tưới vun
Thầy con đó, dòng Thiền còn đó
Gió Tây phương đang ào ạt thổi về
Như không đợi tuổi già bóng xế
Vẫn dặn lòng vượt mấy dặm sơn khê
Lê gót nhỏ qua từng từng khe ngách
Lách đường mây người lướt thướt quay về
Đời vẫn thế chán chê chi để tiếc
Trú nơi này…..còn nhớ bóng TÀO KHÊ
Cứ đi đi người đã làm nên chuyện…
Mô mẹ cha còn khắc được câu nguyền
Đền ơn nặng xin yên lòng đáy tận
Vấn vương gì mấy ai chẳng biệt ly.
Thôi mộ xanh thì yên bề nơi đó
Lắng lòng về nương núp bóng Từ Bi
Rồi cũng có ngày về núi nhạn
Ánh vàng đón rước dấu người đi
Thôi tuổi lẻ qua vài năm tháng nhọc
Trụ về đây nơi chốn cũ ngày xưa
Xem thắm thoắt qua cũng vài năm lẻ
Nhớ ngày nào Thầy còn dạy bằng tre
Cũng biết….
Người xưa giờ khuất núi….
Tiếng Nam Mô….
Còn vọng đó ngược xuôi…..
Tay chấp lại….
Hoa sen dâng Người Kính
Dấu đáy lòng….
Lạy vị Phật tương lai….
Chỉ trọn vài năm mà tóc bạc
Xác xơ lòng chí niệm Phật vang
Tiếng lòng chừng như không còn động
Sông sầu chừng như đã vào Đông
Thôi cõi tạm cũng lui về cõi tạm.
Chỉ mong ngày dứt làn gió nhẹ tênh
Thong thả dạo …vào nơi kia Cực Lạc
Bến Tây Phương ….Người đưa lối dẫn đường
Trường ca biên sử không đoạn kết
Nhọc nhằn lòng vướng lụy bỏ không
Bước qua sanh tử lòng không động
Lui về pháp tánh tại hư không
Nghêu ngao hát …
Xác là vàng rơi rụng
Mấy vì sao….
Còn le lói đêm rằm….
Trăng sáng mặc trăng , lòng cũng mặc
Bặt tình bặt cả dấu thinh không….

III. KHÚC TÂM CA- GIÓ VỀ NGUỒN CỘI
Đường tu…..
Chỉ chia vài lối đến
Cớ sao….
Người chia rẽ lối về….
Giữa …
Muôn chùa ngàn tượng….
Sương …..
Cũng đọng như nhau…
Sông sâu nhìn trăng tàn theo nước
Chỉ mỗi trà thơm mỗi khách trần
Sân si luống tuổi qua từng khắc
Tay đọng trăng vàng thấy phàm nhân
Trong trăng sáng đâu hình đâu bóng
Trong trà thơm , đâu khói đâu sương
Trong giây khắc đâu người thưởng lãm
Trong thinh không đâu vọng đâu chơn.
Nhìn phương ấy….
Xa xăm vài ngọn tháp….
Bóng Tổ Sư….
Lồng trong bóng tiểu tăng….
Trong phút chốc…..
Tâm ấn Tâm lặng lẽ
Trong Vô Thường ….
Sương còn đọng lá xanh….
Tay chống gậy ra ngoài vườn lủi thủi
Nhìn hàng rau sao tiếc tuổi Xuân qua
Tiếc cho lũ vô tình không thanh thản
Tiếc cho thời giấc ngủ quá miên man…
Lặng lẽ bước ……
Lúc bình minh ẩn hiện…..
Giới định hương……
Con còn vướng điều gì…..
Sao chẳng thắp……
Như Lai chờ thính chúng…..
Tay còn run….
Vài hạt bụi lao xao…
Rồi an tọa ngồi kiết già lặng lẽ
Lời pháp tuôn như vũ bão ba đào
Như sấm động như phạm âm vang vọng
Như liên đài nở rộ giữa thiền môn
Nhưng….
Cớ vì sao ngài buồn…..
Mắt luôn vướng chút gì day dứt….
Tịch lặng mặc nhiên không quảng đứt
Chuỗi trầm ai bứt hạt Từ Bi……..
Thân khẩu giáo hùng thần người đứng dậy
Dõng dạc tuyên rằng thế giới vô thường
Sao sinh chúng không mau về bờ giác
Hạt bồ đề ngoài đó chẳng chịu mang….
Sáng hôm sau…..
Cả thiền phòng vắng lặng….
Lá ngoài kia….
Vẫn rơi rãi đầy sân…..
Phòng phương trượng….
Từng ánh đèn đã tắt…..
Bóng Từ Quang…..
còn che rợp nơi này…….
Xây Xá Lợi….
Đâu làm nên Giác Ngộ….
Dựng Tháp cao…
Đâu độ được quần sanh….
Mang danh tiếng…..
Nào thấm vào đạo hạnh…..
Phải mang giòng…..
Giáo pháp của Như Lai…HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).TAM THANH.MHDT.18/6/2012.

No comments:

Post a Comment