Friday, 5 April 2013

Lời Dẫn Nhập

Cổ nhân di Pháp Bảo
Kim nhân tiếp tư lương
Người xưa truyền Pháp Bảo
Người nay nhận suy tư
Chương 3
TO BOTTOM

Âm
Nghĩa
Luận
Nhẫn Diệu
Nhãn nhục bình an
Tham sân chướng đạo.
Diệu Kỳ Của Nhẫn
Bình an nhờ nhẫn nhịn
Chướng đạo bởi tham sân.
Chữ nhẫn là mức đo lường năng lực kềm chế nội tâm của con người. Chư Phật, Tổ, Vĩ nhân đều từ chữ nhẫn mà thành tựu. Còn phàm nhân, quen sống heo lối buông thả, vội vã, hấp tấp, nôn nóng v.v... theo sức năng của tánh chúng sanh, nên thường hay đưa cuộc đời mình đến thãm họa khổ đau. Là người con Phật, luôn ngưỡng vọng sự giải thoát của tiền nhân, hãy cố gắng học hỏi tư duy chân lý mà thực hành hạnh nhẫn nhịn.
Cần Thận
Cần vi vô giá bảo
Thận thị hộ thân phù.
Cần Thận
Cần cù vô giá báu nhà
Dè dặt cẩn thận hộ ta an lành.
Là chúng sanh ai cũng có sức năng sẳn phát triển là dễ đi vào hướng xấu, gọi là buông lung. Còn quay ngược lại, luôn đề khởi hướng tốt, gọi là tinh tấn, siêng năng, nhẫn chí, kiên tâm, cẩn thận, dè dặt là đức tính tốt, là của báu nội tâm. Muốn được sống an lành, giải thoát như chư Tổ, người con Phật cần phải phát triển của báu nội tâm sẳn có nầy.
Luân Hồi
Lục đạo luân hồi
Si mê thị khổ.
Luân Hồi
Vòng quanh sáu nẻo
Khổ bởi mê mờ.
Tái sanh luôn hồi, quay vòng là con đường chuyển động của chúng sanh. Tuy nhiên, nếu sa vào con đường khổ đau của tam ác đạo thì Phật day: Nhơn thân nan đắc. Biết là khổ, muốn thoát khổ phải biết nguyên do. Không biết nguyên do mà hay xử lý theo bản tánh mê mờ cố hữu thì thường hay đưa cuộc đời đến khổ đau. Tư duy rõ nguyên do, xử lý theo đúng nhân quả thì mê mờ giải trừ, trí giác xuất hiện, đó là hướng đến giải thoát an vui.
Thi Ân
Thiên kinh vạn điển, hiếu nghĩa vi tiên
Thiên thượng thế gian, thi ân đệ nhất
Làm Ơn
Muôn kinh ngàn tích, hiếu nghĩa làm đầu
Sống giữa thế gian, làm ơn là nhứt
Báo-Hiếu ngoài ý muốn đền đáp công ơn cha mẹ, còn xứng lý nhân quả là sau này con cái sẽ báo hiếu lại cho mình. Giúp người cũng vậy, ngoài lòng vị tha giúp người, sau này tương xứng trở lại cũng được người giúp khi ta cần. Thế nên Phật mới tán thán hạnh báo hiếu làm đầu trăm hạnh, lòng vị tha là hạnh tốt và an lành nhứt trong nhân gian.
Đạo Đức
Đạo thị yếu hành
Bất hành tắc yếu đạo hà dụng?
Đức thị yếu tu
Bất tu tắc đức tòng hà lai?
Đạo và Đức
Đạo phải thực hành
Không hành sao thành được đạo
Đức do tu tập
Không tu công đức nào nên.
Đạo là đường ngay, lẽ phải, lý chánh nằm ở trong tâm thức, phải thể hiện ra bằng hành động, ngôn ngữ mới biết được sự được đạo của mình. Đức là năng lực tinh thần kềm chế những sức năng xấu, cố hữu của tánh chúng sanh, để chuyển xấu thành tốt và luyện thành năng lực để nhiếp hóa chế phục người khác.
Ân Thù
Ân nghĩ quảng thí
Nhân hà xứ bất tương phùng
Thù oan mạc kết
Lộ phòng hiểm xứ nan hồi tị.
Ơn và Thù
Rộng làm ơn nghĩa
Nơi nơi gặp gỡ thảy vui tươi
Thù oán chớ gây
Chổ hiểm đụng đầu e khó tránh.
Sống trong cuộc đời, ai cũng muốn mình luôn bình an, được mọi ngưòi thương yêu và giúp đỡ. Ai cũng sợ gây thù chuốc oán với người khác và sự trả thù không biết đâu mà tránh. Muốn vậy thì cứ đúng theo lý nhân quả, tạo nhân tốt làm ơn với mọi người và đừng gây nhân xấu. Như thế theo luật luân hồi những gì mình đem đến cho người thì nhất định sẽ quay lại mình.
Chánh Tâm
Trừng tâm thanh tịnh khả dĩ an thần
Sàm khẩu đa ngôn tự vong kỷ hại.
Lòng Ngay Thẳng
Giữ lòng ngay thẳng bình vững tinh thần
Tị hèm gièm pha tự làm mất mạng.
Tâm hồn luôn náo động vì không tự chủ. Không tự chủ vì không nắm được nguyên do sự việc nên dễ lao theo sức điều khiển của bản năng chúng sanh, thành ra đua cuộc đời đến chổ thảm não. Tiếp nhận lời Phật dạy để xác định chân lý sự việc qua nhâm quả, luân hồi, nghiệp báo v.v... và luyện năng lực tinh thần để kiên nhẫn bình tâm xử sự thì họa hại tránh xa, bình an sẽ đến vậy.
Thiện Ác
Nhất nhật hành thiện họa tự viễn ly
Nhất nhật hành ác phúc vi viễn hĩ.
Thiện Ác
Một ngày làm lành họa tự lìa xa
Một ngày làm ác phước liền giảm mất.
Lành dữ phước họa đều xuất phát từ nội tâm. Bởi thế muốn thoát họa được phước hãy chuyển tu sửa từ nội tâm. Tuy nhiên, từ nội tâm sẳn có một sức năng mạnh để khiến chúng ta lao vào con đường ác. Bởi thế phải tiếp nhận lời Tổ dạy để khởi hướng và lyuện năng lực tinh thần kiên tâm nhẫn chí thì kết quả an lành mới được như ý ta mong muốn.
Tu Hành
Chung nhật sổ tha bảo
Tự vô bán tiền phần
Học pháp bất tu hành
Tỉ quá diệc như thị.
Tu Hành
Suốt ngày đếm tiền người
Tự mình không một xu
Học pháp chẳng tu hành
Lỗi lầm cũng như vậy.
Học là bắt chước cái tốt của tiền nhân rồi quay lại sửa mình. Nếu học hiểu mà không thực hành, Phật dạy giống như nấu cát mà muốn thành cơm, thì không bao giờ có được. Học mà chẳng tu, giống như tủ đựng sách, bản thân tủ không được lợi ít gì.
Tri Kỷ
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
Biết Nhau
Rượu gặp tri ân ngàn chén ít
Chuyện không hợp ý nữa câu nhiều.
Gọi là tri âm tri kỷ phải hợp ý nhau thì mới tưong ưng được. Đường về bến giác không phải chỉ có một vì còn tùy theo nghiệp duyên mê mờ của mỗi người, vào biển mê đường nào thì phải trở ra bằng đường ấy. Nếu không hợp sự ngộ lý, thì đừng cãi lý nhau mà cùng khởi tâm loạn. Ai ngộ sao thì cứ theo lý ngộ mà hành, đường về tuy có khác nhưng cũng đồng chung là bến giác.
Tâm Giám
Giám minh giả trần ai bất ố
Thần thanh giả thị dục bất giao.
Gương Lòng
Tấm gương sáng, bụi không làm dơ được
Tinh thần trong tham muốn chẳng dính vào.
Bản chất của mặt gương là sáng và hiển chiếu. Sở dĩ bị bụi bám không soi gương được vì không lau bụi. Tuy bụi bám, nhưng cái sáng của gương vẫn không mất. Tâm thể ta cũng thế, mê mờ dấy niệm, trí giác bị ngăn che bởi tham, sân, si, nhưng tâm thức vẩn an nhiên tịch tịnh. Vì thế, khi hóa giải mê mờ thì trí giác liền hiển bày, của báu có sẳn phát khởi. Đây là giai đoạ chứng vô chứng chứng.
Phiền Não
Thị phi chỉ vị đa khai khẩu
Phiền não giai nhân tốc xuất đầu.
Chướng Phiền
Gây chuyện thị phi vì nhiều nói
Tạo bao phiền não bởi không suy.
Phải trái trong đời phần đông diễn đạt bằng lời nói. Nếu nói nhiều, nói càng thì hay vướng vào việc trái việc tà. Tuy nhiên, sức năng điều khiển lời nói phát xuất là do tâm rối loạn yếu đuối, náo động, không suy tư mà thành ra tạo bao phiền não cho đời mình. Vậy muốn an bình hãy nhắm ngay gốc là ý. Ý vọng khởi khiến tâm mê mờ. Dừng ý vọng hòa hợp cùng tâm an nhiên thì an lành sẽ đến.
Ngôn Ngữ
Ngôn bất trúng lý, bất như bất ngôn
Nhất ngôn bất trúng thiên ngôn vô dụng.
Lời Nói
Nói không đúng lý thà đừng nói
Sai sót một lời bỏ vạn lời.
Lời nói là căn có bổn phận diển đạt sự thầm kín của tâm hồn. Tuy nhiên, nếu áp dụng pháp tu kềm ngoài chuyển trong thì từ tâm ý cũng thuần lại. Nhưng nếu áp dụng pháp nầy thì cần phải có ý chí, nghị lực kiên cố mới kềm và chuyển lời nói, từ nông nỗi sang bình hòa thì sự tu tập mới có kết quả. Người xưa dạy: Hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Minh Định
Kinh mục chi sự khủng vị chân
Bối hậu chi ngôn bất thâm tín.
Hiểu Rõ
Việc qua trước mắt còn chưa thật
Lời nói sau lưng chớ dễ tin.
Việc xảy ra trước mắt không làm sao minh định tốt xấu được với những tâm hồn nông nỗi, náo động và yếu đuối. Biết như vậy để ta khoan khởi tâm tưởng theo rồi phát ra ngôn ngữ hành động sai lầm đáng tiếc. Trước mắt đã như vậy, thì những việc sau lưng làm sao xác quyết được mà để tâm vương vấn buồn phiền. Hãy chuyển đổi nhà tâm mình sáng trước, rồi hiển bày trí giác soi thấu mọi việc thì mới đoạt được sự an lành trong cuộc đời nầy.
Back to top

Cổ nhân di Pháp Bảo
Kim nhân tiếp tư lương
Người xưa truyền Pháp Bảo
Người nay nhận suy tư
Chương 4

Âm
Nghĩa
Luận
Nghiệp Chuyển
Vạn bang đãi bất khứ
Chỉ hữu nghiệp tùy thân
Đản hành ư bảo sự
Mạc vấn lộ tiền trình
Tâm chỉ niệm tuyệt chân phú quý
Tư dục đoạn tận chân phúc điền.
Chuyển Nghiệp
Mọi thứ nào đem đặng
Chỉ có nghiệp theo hoài
An tâm làm việc tốt
Đừng hỏi chuyện tương lai
Tâm dừng niệm dứt giàu sang thật
Tư dục cạn dần ruộng phước sanh.
Chúng sanh, khi sanh ra mang theo nghiệp sẵn, phần nhiều là nghiệp xấu. Hiện tại tiếp tạo nghiệp xấu nữa thì dẫn đến đau khổ triền miên.
Điều đó chúng ta không muốn, mà mong được an lành. Vậy cần dừng nghiệp xấu lại, chuyển tâm niệm tốt, an bình tâm thức phước trí sanh.
Giới Chỉ
Giới tâm chi khởi tứ tham sân
Giới thân chi giao tùy ác bạn
Vô ích chi ngôn mạc vọng thuyết
Bất can kỷ sự mạc vọng vi.
Dùng Đúng Chỗ
Dừng tâm chớ buông lung tham gian
Dừng thân chớ đàn đúm bạn hư
Dừng lời vô ích riêng tư
Vô can chớ phí tâm tư xen vào.
Phiền não gây đau khổ. Bồ đề đưa đến sự an lành. Phật dạy: Phiền não tức Bồ-Đề. Vậy Pháp Phật ngay nguồn tâm, nếu vội vã, hấp tấp, nôn nóng thì tâm hồn náo động, dễ khiến phiền não phát sanh. Trái lại từ từ suy tư chính chắn, bình tâm an hòa, nghĩ, nói, làm thì mọi sự kỳ diệu sanh trưởng, đó là hạt giống Bồ-Đề hiển hiện.
Tâm Kính
Kính dĩ chiếu diện trừ trần ai
Trí dĩ chiếu tâm hoán trược ác
Kính minh tắc trẫn ai bất nhiễm
Trí minh tắc tà ác bất sanh.
Gương Lòng
Gương để soi mặt trừ bụi nhơ
Trí để soi lòng chuyển ý ác
Gương trong bụi nhơ không bám được
Trí sáng tà ác khó phát sanh.
Mặt gương sáng nhưng vì bụi nhơ bám vào nên không soi mặt được, nhưng cái sáng của gương vẫn không mất, chỉ cần lau bụi nhơ là hiển chiếu sáng của gương. Nguồn tâm cũng thế, luôn thanh tĩnh an bình, nhưng do hay buồn phiền hờn giận v.v... làm thành mê mờ che ám nội tâm, vậy cần đề khởi trí để quán chiếu những ý niệm xấu ác làm cho không sanh khởi thì trí tuệ sẽ hiện bày.
Chế Tâm
Tác phúc giả bất như tị tội
Tị họa giả bất như tỉnh phi
Vạn sự tùng khoan kỳ phúc hậu
Thành nhân tự tại bất thành nhân.
Giữ Tâm
Làm phước chẳng bằng luôn tránh tội
Tránh tội nào hơn bớt việc sai
Khoan hòa phước báo đủ đầy
Muốn thành người tốt ngày ngày giữ tâm.
Phật dạy: Bồ-Tát sợ nhân, chúng sanh sợ quả. Bồ-Tát luôn an bình vì chuyển nhân xấu từ lúc vừa đề khởi. Chúng sanh đau khổ nhiều vì không chú trọng lúc khởi nhân. Vậy muốn an lành thì nên làm theo lời dạy của người xưa. Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân. Cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người va ngược lại.
Cảnh Giới
Cường lương hiếu thắng, chiêu họa tự thân
An lạc giới nghi, vô sở phản hối
Thành năng thận chi, phúc chi căn giả
Ôn cung thận đức, sử nhân mộ chi.
Răn Giữ
Hung hăng hiếu thắng, họa hại tự thân
An vui dè chừng, sẽ không ân hận
Thật lòng gìn giữ, cội rễ phúc lành
Hòa nhã khiêm cung, mọi người kính mến.
Trong tam nghiệp, ý khởi đầu, tuy nhiên ý phải qua khẩu, thân. Thân hành động tùy khẩu khởi phát. Vậy khi tu tập nên kềm khẩu, chuyển tâm, hóa giải thân thì hiệu lực của sự tu tập mới từ từ được có.
Thiên Lý
Trạm trạm thanh thiên bất khả khi
Vị tằng cử ý ngã tiên tri
Khuyến quân mạc tác khuy tâm sự
Cổ vãng kim lai phóng quá thùy.
Lẽ Trời
Thăm thẳm cao xanh khó dối bày
Mới vừa khởi ý đã liền hay
Khuyên ai đừng tập điều ngang trái
Xưa nay nhân quả có chừa ai.
Nhân nào quả nấy, nghiệp báo đành rành, xưa nay không sai trái. Gốc kết thành nghiệp chính ở ngay tâm, ma cổ nhân dạy tượng trưng là Trời. Hiểu như vậy, thì tu tập rất dễ. Còn trái lại cứ theo vọng tưởng thì ắt khôNg kết quả được.
Tân khổ đáo đầu hoàn tân khổ
Bôn ba cho mấy vẫn bôn ba.
Thiên Giới
Thiên thính tuyệt vô âm
Thương thương hà xứ tầm
Phi cao diệc phi viễn
Đô chỉ tại nhân tâm
Nhân tâm sanh bất niệm
Thiên địa bất đương tri
Thiện ác giai hữu báo
Kỳ thiên bất tâm nghi.
Cõi Trời
Lồng lộng Trời cao không nghe tiếng
Xanh xanh nào thấy bóng mình đâu
Chẳng phải cao chẳng phải xa.
Ở nơi gần nhất trong ta đó mà
Ý vừa nghĩ một duyên sanh khởi
Trời đất hay thật rõ ràng thay.
Lành dữ báo ứng chẳng sai
Vì trời ở tại tâm đây đó mà.
Cõi Trời, lâu nay theo ý nghĩ thường là ở trên trời cao. Tuy nhiên nếu thật sự ở trên trời cao thì tại sao ý người vừa nghĩ đã được trời kết thành nghiệp nhân quả liền. Vậy trời chính ở trong lòng.
Ân Trọng
Sanh dưỡng cù lao ân tối trọng
Thiên thiên thao thiết chỉ hoài công
Bạt xuất mê đồ quy tịnh giới
Tồn vong lưỡng lợi phúc vô cùng.
Ơn Nặng
Công lao sanh dưỡng khó sánh bằng
Ngày ngày thổn thức lợi gì chăng
Vượt khỏi đường mê về tịnh cảnh
Kẻ còn hưởng phước chết siêu thăng.
Công lao sanh dưỡng của cha mẹ không sao diển tả hết được. Bổn phận làm con lo báo hiếu cha mẹ, theo luật nhân quả cũng là lo cho mình. Vậy nên báo hiếu bằng pháp thực hiện, chớ không phải chỉ ở việc ghi nhớ công ơn là đủ.
Tri Tự
Đắc bế khẩu thời tu bế khẩu
Đắc phóng thủ thời tu phóng thủ
Nhược năng phóng thủ hòa bế khẩu
Bá tuế an ninh hữu bách cửu.
Chữ Biết
Khi cần ngậm miệng chớ nói năng
Lúc phải buông tay thôi đừng nắm
Tay biết buông ra miệng biết ngậm
Cuộc đời yên ổn đến trăm năm.
Muốn quay về năng lực bên trong, thì bên ngoài phải buông buông nắm nắm mặc tình, miệng cần ngậm không nói, tay cần nắm không buông. Quyết tâm và tự tại được như vậy thì hoàn cảnh bên ngoài và nội tâm bên trong sẽ không làm ảnh hưởng nữa.
An Bình
Vật thuận lai nhi chi vật cự
Vật lý phóng nhi tắc vật truy
Thân vị ngộ nhi chi vật vọng
Sự dĩ quá thời tắc vật tư.
An Bình
Vật đến mình an bình nhận lấy
Vật ra đi chớ đuổi phóng theo
Chưa đến chớ vội mong đèo
Qua rồi dứt nghĩ leo trèo làm chi.
Cổ nhân day: Tửu bất mê nhơn, nhơn tự mê. Người mê rượu chớ rượu nào mê người. Sự vật đến và đi tùy theo lộc của mình mà có đến và có đi. Bởi thế nên luôn an bình, khi vật đến thì bình tâm đón nhận, khi vật đi thì chớ luyến tiếc sầu thương. Được như vậy thì cuộc đời sẽ an bình tự tại không còn gì làm ảnh hưởng đến mình nữa.HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).GIAO HOI PHAT GIAO VIETNAM TREN THE GIOI.TINH THAT KIM LIEN.AUSTRALIA,SYDNEY.5/4/2013.THICH NU CHAN TANH.MHDT.

No comments:

Post a Comment