Chương mười hai
Câu chuyện tình
phóng tác từ câu chuyện thật
Câu chuyện tình
phóng tác từ câu chuyện thật
Nhân duyên để tôi phóng tác
câu chuyện thật bên trên (Chương mười một) thành câu “Chuyện tình của Liên Hoa
Hòa Thượng” là do những nguyên nhân gần và xa như dưới đây:
Năm 2009 vừa rồi,
trong khi tịnh tu, nhập thất tại Tu Viện Đa Bảo, Úc Đại Lợi lần thứ 7; ngoài giờ
tụng kinh, ngồi thiền, niệm Phật và dịch thuật ra, khi nào có thì giờ thì tôi
đọc sách và đọc báo. Nhìn trên kệ sách của Tu Viện có quyển “Lịch Sử Phật Giáo
Đàng Trong” khá dày của Tác Giả Nguyễn Hiền Đức, tôi lấy xuống đọc, mỗi ngày một
ít. Với hơn 800 trang, tôi phải cần hơn 2 tháng mới đọc xong. Quyển sách thật là
thú vị, vì với quyển nầy, chúng ta sẽ có thêm một số sử liệu cho Phật Giáo Việt
Nam khi mới được truyền vào đây trên dưới 300 năm về trước.
Khi đọc đến trang 231
thì câu chuyện của Hoà Thượng Liên Hoa lại hiện ra trước mắt mình. Đây là một
câu chuyện hay, có thật, có thể là 98%, tôi tin như vậy, vì có 2 long vị và bài
vị của Hoà Thượng và Hoàng Cô tại Chùa Từ Ân là bằng chứng. Do đó tôi nảy ra ý
định là nên phóng tác từ chuyện này thành một quyển tiểu thuyết lấy tên là : “
Chuyện tình của Liên Hoa Hoà Thượng”.
Năm nay 2010 lẽ ra
tôi phải dịch kinh sách như mọi lần nhập thất trước, nhưng sách dịch chung với
Thượng Toạ Thích Nguyên Tạng bằng tiếng Anh nhan đề là: Peaceful Death and
Joyful Rebirth ( Chết an Lạc – Tái sanh
hoan hỷ) tôi đã dịch xong trong mùa An Cư Kiết Hạ năm nay tại Chùa Viên Giác
Hannover rồi, khi qua đây chỉ mang bản thảo đã dịch để nhờ Thầy Phổ Huân và Sư
Cô Giác Anh đánh máy cũng như sửa lại giùm những chỗ cần sửa, sau đó gọp chung
lại phần dịch của Thượng Toạ Thích Nguyên Tạng thì chúng tôi sẽ có một tác phẩm
dịch chung. Đây là lý do để tôi rảnh rổi đặt bút viết quyển Tiểu Thuyết này từ
ngày 22 tháng 11 năm 2010 sau khi tôi đi Thái Lan và Ấn Độ. Tôi viết ròng rã
suốt 4 tuần lễ như thế, cho đến hôm nay là ngày 22 tháng 12 năm 2010 nhằm ngày
17 tháng 11 năm Canh Dần, nhân Lễ vía Đức Phật A Di Đà là xong tác phẩm thứ 58
này, gồm 510 trang viết tay như vậy. Sách này sẽ được xuất bản vào năm 2011 tại
Đức. Đây là lý do gần tại sao có được tác phẩm này.
Nguyên do xa, như
nhiều người đọc sách có lẽ cũng muốn biết một câu chuyện tình, dưới nhãn quan
của một người tu sẽ được viết như thế nào, từ đó độc giả sẽ tìm để đọc, nhất là
câu chuyện tình của một Hòa Thượng.
Tại Thiền Môn cũng đã
xảy ra rất nhiều chuyện tình, nhưng đa phần người tại gia viết, nên dầu ít nhiều
nó cũng không thể lột trần hết được tất cả những sự suy nghĩ cần thiết của một
nhà tu, nên vẫn còn xa lạ với chốn Thiền Môn. Chỉ có một vài quyển như: “Tình
Duyên Tái Thế” hay “ Thoát Vòng Tục Lụy” là do người Xuất Gia viết và dịch, nên
đã lột tả hết được nội dung của tác giả muốn gởi đến độc giả.
Khi người cư sĩ viết
chuyện trong nhà chùa, cũng chỉ có thể viết một số chi tiết phụ mà thôi, không
thể viết và tả rõ hết tất cả những số phận, tâm tình, cách suy nghĩ, sự sinh
sống ở trong Thiền Viện được, ngoại trừ người ấy đã sinh sống trong cửa chùa một
thời gian.
Tôi không nhận mình là
một Văn sĩ, mà chỉ là một Tu sĩ tập viết văn, vẽ tâm trạng và sự suy nghĩ của
mình qua chữ nghĩa, để mọi người thưởng thức, nhằm giúp người đọc có một cái
nhìn đứng đắn về Phật Pháp ở một vài khía cạnh nào đó.
Khi dựng thành một
câu chuyện, dĩ nhiên nó phải có đầu, có đuôi, có chỗ phải thêm vào và có chỗ
phải bớt ra để câu chuyện được hợp lý. Do vậy mà độc giả sẽ thấy câu chuyện được
chia ra thành nhiều chương. Tôi không phải là người viết chuyên về lịch sử,
nhưng nếu muốn nói về triều đại Gia Long mà không nói đến Nguyễn Tây Sơn và Vua
Lê, Chúa Trịnh ở Đàng Ngoài là một điều thiếu sót lớn. Trong chương một về “Nhơn
tình thời Lê Mạt Nguyễn Sơ” không nhứt thiết đại diện cho tất cả mọi người. Có
thể đó là ý riêng của Tác giả mà thôi. Khi ở vào một thời đại khác, sau hơn 200
năm viết về việc trước đó, chắc hẳn có sai lầm vì không phải là nhân chứng của
thời đại. Đồng thời nếu ai là con cháu của Vua Gia Long thì chắc chắn sẽ không
thích quan điểm của con cháu Nguyễn Tây Sơn, hoặc ngược lại. Cũng như thế, những
ai là con cháu của nhà Hậu Lê và họ Trịnh thì cũng khó lòng mà chấp nhận quan
điểm của cả hai họ Nguyễn thời bấy giờ. Nhưng lịch sử vẫn là lịch sử. Chúng ta
không thể nói khác hơn, những gì mà lịch sử đã xảy ra vào thời điểm ấy, nhưng đó
cũng chỉ là cái nhìn phiến diện mà thôi.
Tôi mong rằng tác
phẩm này không làm hạ uy tín của các bậc Tăng Cang Hoà Thượng thuở ấy hay ngay
cả ngày nay, mà ngược lại qua câu chuyện tình này ta thấy Liên Hoa Hòa Thượng đã
thoát tục như đoá hoa sen tinh khiết nhiệm mầu khi bị nghiệp trần duyên ràng
buộc. Còn Hoàng Cô, cũng là một nhân vật lịch sử, tôi thăng hoa cho bà siêu
thoát. Mặc dầu tất cả những “ lá thư tình” là do tôi viết chứ không phải bà.
Nếu bà có đầu thai đâu đó, sẽ bảo tôi rằng “ Tại sao ông Hoà Thượng này lắm
chuyện thế” là nhiều. Vì lẽ khi yêu thầm nhớ trộm một người, người ta khó có thể
chôn hết ngôn từ vào lòng được, mà phải thổ lộ bằng giấy trắng mực đen thì mới
có thể nói hết nổi lòng của mình. Nếu tôi có mạo phạm lời lẽ của một Công Chúa
Hoàng Triều thì mong tâm thức bà đại xá cho.
Những “chiếu chỉ” hay
văn thư của Vua Gia Long hay Minh Mạng là do tôi sáng tạo ra, không phải của
những vị ấy viết, khi đọc truyện kính mong chư độc giả hiểu ý, quên
lời.
Vì là một Tăng Cang
Trụ Trì chùa Thiên Mụ và giảng dạy kinh điển nơi Hoàng Cung, nên tôi đã sắp đặt,
cho Hoà Thượng Liên Hoa giảng những bộ kinh quan trọng, nhằm đề cao Phật Học;
chưa hẳn lúc ở cung Vua giảng pháp từ năm 1817 đến năm 1823 Ngài đã giảng
những kinh
này.
Những sự kiện tại
Chùa Từ Ân và Khải Tường là những chính sử, tôi thêm vào một số chi tiết trước
và sau khi Hoà Thượng Liên Hoa làm Trụ Trì để câu chuyện ý vị hơn.
Một số nhân vật tôi
cho thêm vào câu chuyện như Sa Di Mật Hạnh là người tưởng tượng chứ không có
thật.
Chuyện tình cảm của
con người xưa nay trên quả địa cầu nầy là chuyện bình thường, người ta hay nói “
xưa như quả đất “ . Nghĩa là khi có quả đất này, con người và muôn vạn sinh vật
đều sinh sống với nhau bằng tình thức, cho nên mới có nhiều câu chuyện xảy ra
như vậy. Nào chuyện vui, chuyện buồn, chuyện hay, chuyện dở v.v…nhưng người đọc
sách sẽ nhận được điều gì đó, sau khi gấp sách lại là điều quan trọng mà người
viết phải gởi gấm tâm sự của mình vào đó.
Khi phóng tác quyển
Tiểu Thuyết này, tôi phải đóng đủ thứ vai trong một cục diện lịch sử nhạy bén
như vậy, nên chắc chắn có nhiều điểm yếu kém hay quá cường điệu chăng? lỗi này
tôi xin nhận. Vì khả năng của mình cũng chỉ có thể diễn đạt đến thế là nhiều,
chứ không khá hơn được nữa.
Suốt cả câu chuyện
dài, tôi viết liên tục hết 10 cây bút mực, chưa dò lại trang nào, nên chắc chắn
có sự lập lại nhiều lần ngoài ý muốn. Để dựng nên một câu chuyện vừa thật vừa
hư, nhiều khi cũng tự biến mình thành người của hơn 200 năm về trước, để nói
hoặc viết văn phong, ngôn ngữ cho hợp với thời đại lúc bấy giờ. Đây không phải
là chuyện dễ.
Trong 58 tác phẩm của
tôi vừa viết vừa dịch từ năm 1974 đến năm 2010 này; trong đó có 4 quyển Tiểu
Thuyết do tôi tự dựng lên câu chuyện để trình bày như: Tình Đời Nghĩa Đạo,Vụ Án
Một Người Tu, Giai Nhân Và Hoà Thượng. Vì là câu chuyện tự biên tự diễn nên nhân
vật do mình sáng tác ra. Còn tác phẩm này thực sự ra rất khó đối với tôi, vì cần
nhiều sự suy nghĩ làm sao để viết cho hợp với nhân vật đó.
Tôi mong rằng mọi
người sau khi đọc tác phẩm này. Nhất là những vị Phật Tử tại gia sẽ hiểu Phật
Pháp và chuyện đời, chuyện Đạo một cách cao thượng, đứng đắn hơn, không phải
người xuất gia bị tình đời ràng buộc, rồi quên đi chuyện “xuất trần thượng sĩ”
của mình.
Tất cả 10 đến 12
chương đều là thật mà cũng đều là giả. Vì sao vậy ? Vì tất cả mọi hiện tượng đều
không có thật tướng. Thật tướng của hiện tượng chỉ là không . Do vậy khi xem
xong sách, xin quý vị đừng trụ vào đâu cả, thì đó là mục đích tối hậu của tác
phẩm này.
Riêng chương thứ 10
nói về “Giải oan, Đàn tràng chiêu mộ” cũng do tôi sáng tác và dựa theo những
kinh sách đã trích dẫn nhằm giới thiệu một nghi lễ đặc biệt của Phật Giáo Việt
Nam cho những ai muốn tìm hiểu đến. Đây không phải là mê tín mà là một điều phải
tin. Đó là “chết không phải là hết”. Sự chết chỉ là sự bắt đầu của một kiếp
sống khác mà thôi. Cho đến ngày nay nghi lễ ấy vẫn còn tổ chức trong và ngoài
nước Việt Nam để cầu nguyện cho cõi âm được siêu và cõi dương được thái
bình.
Tôi sẵn sàng để nghe
những lời đóng góp, phê bình và xây dựng cho tác phẩm, cho nên nếu tác phẩm
phóng tác này có gì sai, thì xin quý vị giúp đỡ chia sẻ cho những chỗ thừa hay
thiếu. Xin chân thành niệm ân quý vị trước.
Rất thận trọng cho
mọi việc, nhất là phương diện lịch sử. Cho nên tôi đã nhờ một số quý vị con cháu
là hậu duệ nhà Nguyễn của Vua Gia Long, Minh Mạng đọc lại giùm tác phẩm này
trước khi in thành sách để ra mắt độc giả đó đây. Xin cảm ơn những vị Phật Tử đã
giúp cho tôi về việc này.
Về phần giáo lý Phật
Pháp qua tinh thần kinh Kim Cang trong quyển sách này và do chính tôi dịch từ
bản chữ Hán và bình chú ra tiếng Việt. Riêng phần trích dẫn “Phật Quang Đại Tự
Điển” do Hoà Thượng Thích Quảng Độ dịch từ chữ Hán sang tiếng Việt thì đã có ghi
chú rõ ràng từng nơi được trích lại.
Quyển “Như Áng Mây
Bay” của Cư Sĩ Tâm Đức viết về cưộc đời của Hòa Thượng Thích Đôn Hậu, Đệ Tam
Tăng Thống GHPGVNTN và là Trụ Trì Chùa Thiên Mụ từ năm 1932 cho đến ngày Ngài
viên tịch vào ngày 21 tháng 3 âm lịch năm 1992 là một bằng chứng lịch sử qua 60
năm thăng trầm của Phật Giáo Việt Nam.
Truyện Kim Vân Kiều
là một tuyệt tác văn chương của Việt Nam do cụ Nguyễn Du đã diễn thành văn lục
bát. Khi nói về phận bạc của người đàn bà, ít ai mà không lấy Kiều để mà so
sánh. Trong tác phẩm này ngoài Hòa Thượng Liên Hoa ra, Hoàng Cô cũng đóng một
vai trò quan trọng, cho nên trong những “Bức thư tình” đều có trích một số đoạn
thơ trong truyện Kiều để nói lên nỗi lòng của những kẻ “hồng nhan bạc
mệnh”.
Cuối cùng và cũng rất
là quan trọng, nếu không có quyển sách “Lịch sử Phật Giáo Đàng Trong “ của
Nguyễn Hiền Đức thì tác phẩm này không có cơ duyên để thành tựu. Từ câu chuyện
thật với 5 trang sách, tôi đã cố gắng dàn dựng và diễn dịch, cũng
như tô điểm thành 510 trang viết tay. Đây chắc chắn không phải là do công của
người viết, mà chính là do chất xúc tác quan trọng của quyển sách lịch sử
kia.
Nhân đây xin tạ ơn
tất cả quý vị Tác Giả và Dịch Giả của những sách trên. Người còn hay kẻ đã qua
đời, nếu không có những chất tơ óng ả mà quý vị đã đem tâm huyết của mình ra để
dệt nên những gấm hoa của tư tưởng, của trí tuệ thì người đời sau không thể cậy
nhờ được. Đây là một công trình không thể tính bằng công sức, tiền bạc, mà là
một sự hy sinh thì giờ cũng như cuộc sống cá nhân của mình để làm nên được những
việc hy hữu như thế.
Sách là một đứa con
tinh thần của tác giả sinh ra nó. Do vậy nếu không quý sách thì Tác Giả đã không
sinh ra những đứa con tinh thần như vậy. Trong gần 60 đứa con ấy chắc chắn cũng
có đứa hoàn hảo, có đứa bị thương tật, có đứa đẹp lạ lùng, có đứa cao thượng
không còn chỗ nào chê được, nhưng cũng có đứa khó tánh, nhút nhát v.v… tất cả đó
là những bề mặt và bề trái, đúng và sai của một thời kỳ, một thuở cầm bút của
Tác Giả. Nếu ai đó hoan hỷ thì xin bỏ qua những chuyện thị phi nhân ngã, còn
những ai khó tánh, chỉ muốn đón nhận phần cao đẹp nhất, thì có lẽ không có tác
giả nào có thể mang lại sự mong đợi đầy đủ này cho tất cả mọi người
được.
Khi xem sách, xin chỉ
lưu ý đến những điểm hay, liệu tâm mình có thể chấp nhận được. Còn những điểm
dở, điểm không cần thiết… nó giống như những cái xấu, cái tệ thì chẳng nên mang
vào tâm thức mình làm gì. Vì nó sẽ làm choán chỗ tư duy của người đọc và làm cho
người đọc khó chịu không ít.
Khi tác phẩm này được
ra đời, chắc chắn sẽ có nhiều nhà xuất bản in, ấn và phát hành tại nhiều nơi
khác nhau trên Thế Giới. Ơn này người cầm bút cũng ghi sâu vào lòng. Nếu không
có những người bỏ vốn ra như vậy thì khó tìm được những tấm lòng hy sinh cao hơn
cho việc này, khi mà có nhiều người chỉ mong có được lợi nhuận mà thôi. Sự hy
sinh ấy là do ý thức của nhà xuất bản và mong cho văn hoá được tiếp nối lâu bền.
Ở đây xin thành thật biết ơn về nỗi lo của quý vị, khi tác phẩm chưa thâu hồi
vốn lại được.
Thói quen của tôi là
viết tay chứ không tự đánh máy. Vì nếu nhỡ máy hư thì còn bản thảo. Do vậy bản
thảo này cũng sẽ được quý vị trong văn phòng Chùa Viên Giác đánh máy và sau đó
còn layout nữa để quyển sách thật sự là quyển sách. Khi quý độc giả cầm quyển
sách trên tay để đọc, chúng ta cũng không nên quên công khó của những người này.
Cũng xin cảm ơn Cô Quảng Tuệ Duyên đã layout bìa sách này và những bìa sách khác
trong thời gian qua. Khi độc giả cầm quyển sách trên tay, thường hay xem bìa
sách trước. Công đức này xin hồi hướng đến Cô và Gia Đình vậy.
Có lẽ đây là cuốn
sách cuối về Tiểu Thuyết mà tôi muốn trao đến cho mọi người. Vì tuổi trên 60
rồi, nên dồn nổ lực dụng công tu học, nghiêm trì tịnh giới và dịch giải những
kinh điển khác qua tiếng Việt bằng những ngôn ngữ khác nhau thì có lẽ ích lợi
cho đời sau nhiều hơn. Do vậy xin chào tạm biệt về việc sáng tác Tiểu Thuyết có
tính cách Phật Giáo này và xin tự nguyện đứng qua một bên để cho những cây bút
trẻ tiến lên và hội nhập vào nền văn minh khoa học hiện đại qua cái nhìn mới mẻ
và trẻ trung hơn.
Xin chấp hai tay, con
xin tạ ơn Tam Bảo,Thầy Tổ, huynh đệ, đệ tử, học trò và những người Phật Tử khác
đã giúp cho con tròn ước nguyện của một kiếp nhân sinh, khi mình là Trưởng Tử
của Như Lai -Tác Như Lai Sứ, Hành Như Lai Sự.
Viết xong vào ngày 22 tháng 12 năm 2010 tại Tu Viện Đa Bảo,
Úc Đại Lợi nhân lần nhập thất, tịnh tu thứ 8 tại đây.
Sa Môn Thích Như Điển
(Download tập truyện 631
trang).HET=NAM MO BON SU THICH CA MAU NI PHAT.( 3 LAN ).TAM THANH.( MHDT ).29/4/2012.
No comments:
Post a Comment